Mãi khi Trương Diệu ngửa đầu giãy dụa, môi vô tình chạm vào miệng Bùi Yến.
Bùi Yến ngẩn ngơ, cảm giác vừa rồi như luồng điện rồi lại khác, hắn không thể hình dung chỉ cảm thấy rất tuyệt vời.
Trương Diệu thì vẫn đang vùng vẫy muốn thoát khỏi Bùi Yến kiềm chế chặt chẽ, nhân lúc Bùi Yến ngẩn người anh giơ tay vung mạnh. Trương Diệu tránh thoát hai tay Bùi Yến khống chế, bò ra khỏi người hắn, lùi sang một bên.
Trương Diệu nói:
- Bùi Yến, ông nên học thường thức của nhân loại nhiều hơn đi!
Bùi Yến chưa lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào môi Trương Diệu, chậm rãi kêu lên.
- Trương Diệu...
- Như thế nào?
Thấy vẻ mặt Bùi Yến luống cuống nhìn mình, Trương Diệu khó hiểu. Hắn bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ?
- Nơi này, chạm...
Bùi Yến chỉ môi mình lại chỉ Trương Diệu, chính hắn cũng không biết muốn nói gì.
- A?
Trương Diệu nghi hoặc nhìn Bùi Yến chỉ hắn rồi chỉ môi mình, anh ngẫm nghĩ, đã đoán ra ý hắn muốn biểu đạt.
- Ý ông nói là hôn hả?
- Hôn?
- Thì hai người hôn môi, ông chỉ miệng mà.
Không lẽ Bùi Yến cảm thấy đây cũng là cách an ủi? Mệt hắn nghĩ ra được, rõ ràng không ai dạy hắn điều đó. Cho dù Trương Diệu muốn loại an ủi này bình ổn cảm xúc thì nên là cô em xinh đẹp chứ không phải đàn ông như Trương Diệu.
Tuy nhiên, Trương Diệu nhìn Bùi Yến vuốt môi, biểu tình thắc mắc khó hiểu. Trương Diệu nghĩ nếu hắn đã cố gắng muốn an ủi mình, bây giờ dù anh muốn có phụ nữ an ủi thì chỉ có mỗi mình thiếu nữ vị thành niên ở đây. Chẳng bằng anh nhận ý tốt của Bùi Yến, thuận tiện giúp người đàn ông lớn đầu rồi còn không biết gì học thường thức cơ bản.
Thời hiện đại này người không biết cái gì là hôn cũng xem như kỳ tích. Trương Diệu thầm nghĩ.
- Ông qua đây, tôi dạy cho.
Trương Diệu ngoắc ngón tay, men say dâng lên não làm anh không còn tư duy logic gì. Trương Diệu quyết định rất là phóng khoáng, tự mình dạy Bùi Yến cái gì là hôn.
Bùi Yến nhìn biểu tình của Trương Diệu, hiểu là anh muốn làm gì đó với hắn. Mắt Bùi Yến lóe tia sáng hưng phấn, bốn chân chấm đất dùng tư thế thói quen chưa sửa lại được bò tới gần Trương Diệu, mặt đối mặt ngồi xuống.
Tuy Trương Diệu say bét nhè đầu rối nùi nhưng nhìn mặt Bùi Yến làm anh bản năng gãi đầu, cảm thấy mình sắp làm chuyện tuyệt đối hối hận. Nhưng Trương Diệu không kịp bình tĩnh nghĩ nhiều hơn Bùi Yến tò mò đã dán sát, muốn liếʍ môi Trương Diệu. Nhưng cự ly bỗng nhiên rút ngắn, sống mũi hai bên đυ.ng nhau.
- Cha nó! Bà nội ông bình tĩnh chút coi, đã nói nghe tôi chỉ huy mà!
Không thể hôn như vậy! Trương Diệu xoa sống mũi bị Bùi Yến đυ.ng đau, anh không biết nên nói cái gì trừng hắn mấy giây.
Trương Diệu tiếp tục bảo:
- Hôn môi là đầu phải nghiêng với đối phương một chút mới không đυ.ng nhau, và đừng có bỗng nhiên lao tới.
- Ừm!
Bùi Yến gật đầu, nghiêm túc làm theo lời Trương Diệu.
- Rồi...
Trương Diệu vươn tay vịn hai vai Bùi Yến, bỗng nhiên anh thấy hồi hộp, liếʍ môi. Đầu Trương Diệu ngày càng gần Bùi Yến.
Trương Diệu nói:
- Khi hôn phải nhắm mắt.
- Tại sao?
Bùi Yến muốn nhìn kỹ từng biểu tình của Trương Diệu vào lúc này.
- Tôi cũng không biết, có lẽ nhìn nhau thì lúng túng?
Dù sao Trương Diệu đọc trên internet đều nói vậy.
Mãi khi mặt hai người gần sát nhau, Trương Diệu hơi nghiêng đầu hướng ngược lại Bùi Yến, bi kịch sống mũi đυ.ng nhau không xảy ra. Tiếp theo Trương Diệu lấy can đảm môi nhẹ chạm vào bờ môi hơi lạnh của Bùi Yến.
Ưʍ... Đây là lần đầu tiên Trương Diệu chủ động hôn đàn ông. Hai bờ môi chạm nhau, cảm giác mềm mềm, không có gì khó chịu, thế là Trương Diệu thử thè lưỡi liếʍ môi trên của Bùi Yến. Bùi Yến bị nụ hôn này làm ngớ người, mặc cho Trương Diệu 'chỉ dẫn'.
Trương Diệu liếʍ môi Bùi Yến, lại nhẹ hôn một cái, anh kéo giãn khoảng cách.
Trương Diệu nói:
- Đại, đại khái chính là như vậy.
Có trời biết tại sao anh bỗng thấy nóng nực. Trương Diệu cảm thấy tốt nhất nên ngừng ở đây.
- Mấy cái này là hôn?
Bùi Yến cứ thấy không đủ, bất mãn nhíu mày, không cam lòng hỏi tới Trương Diệu.
- A! Còn có hôn sâu hơn...
- Tiếp theo là gì? Là hôn gì?
- Hôn sâu lưỡi hôn gì đó. Ha, nhưng chúng ta không làm cái kia đâu.
Trương Diệu cảm thấy dạy hết thì quái quái.
- Làm như thế nào?
Bùi Yến giống học sinh ngoan tìm hiểu kỹ càng.
Trương Diệu ngẫm nghĩ, giới thiệu đại khái:
- Thì là đút lưỡi vào miệng đối phương, mυ'ŧ liếʍ quấn gì đó. Mấy cái này chỉ có thể cảm nhận, rất khó hình dung.
- Ồ...
Nghe Trương Diệu nói xong Bùi Yến nhìn chằm chằm môi anh, ánh mắt quyết bắt con mồi.
Trương Diệu bị ánh mắt Bùi Yến nhìn lòng run sợ, định há mồm nói gì đó thì hắn nhào tới như mãnh thú đẩy anh đập vào thân cây. Bùi Yến một tay nâng cổ Trương Diệu, hắn nhớ kỹ các bước, đầu tiên là hơi nghiêng đầu rồi mới tới gần Trương Diệu.
Trương Diệu trợn trừng Bùi Yến đánh bất ngờ, chưa hiểu đầu cua tai nheo thì mắt bị những ngón tay trái khớp xương rõ ràng che lại. Trương Diệu giật mình, mắt không nhìn thấy thứ gì, anh muốn hỏi Bùi Yến định làm gì.
Như biết Trương Diệu muốn hỏi vấn đề, Bùi Yến kề sát môi bên tai anh khẽ nói:
- Ngươi nói, hôn môi không thể mở to mắt.
"Vậy ông đừng che mắt tôi chứ!" Trương Diệu điên cuồng rít gào trong lòng.
Trương Diệu muốn nói cái gì đó thì bờ môi anh mới chạm vào đã đυ.ng miệng mình. Trương Diệu há mồm định nói gì bị một thứ mềm ấm nhanh chóng chui vào, liếʍ lung tung trong khoang miệng. Không khí bị nụ hôn kịch liệt hút mất báo hại Trương Diệu không thể thở, bị Bùi Yến liên tục đòi lấy.
Thật lâu sau, Trương Diệu sắp chết ngộp, gấp quá đạp mạnh Bùi Yến một cước mới buộc hắn tách ra.
Môi Trương Diệu bị Bùi Yến hôn dữ dội cắn rách, anh hung tợn dùng mu bàn tay lau quệt, thấy máu dính trên tay.
Trương Diệu ngẩng đầu hỏi Bùi Yến:
- Ông làm cái... A! Ư... Ô!
Trương Diệu chưa hỏi trọn câu đã bị Bùi Yến hôn tới tấp. Bùi Yến như con nít lần đầu nếm vị ngọt của kẹo, hắn đầy hứng thú với chuyện hôn Trương Diệu, cộng với khi hôn sinh ra kɧoáı ©ảʍ làm hắn có 'ăn' cỡ nào cũng không đủ lấp đầy rung động, khao khát trong lòng. Bùi Yến ấn Trương Diệu uống say phản ứng không nhanh nhẹn bằng dán sát thân cây, không ngừng chiếm đoạt, miệng lưỡi quấn quýt nhau. Bùi Yến liên tục thăm dò dần tiến bộ về kỹ thuật.
Trương Diệu đáng thương lần lượt há mồm định nói gì đó sau mỗi đợt hôn sâu lại bị Bùi Yến chặn miệng, rơi vào nụ hôn nóng bỏng triền miên khác.
Sáng sớm tỉnh lại Trương Diệu nhìn mình nằm trong lưới cây, trên người đắp bộ đồ hôm qua, còn có thêm bộ đồ anh chia cho Bùi Yến. Trương Diệu chậm rãi ngồi dậy, gãi tóc ngắn. Tối hôm qua... Uống say rồi xảy ra chuyện gì?
Tất nhiên là...
Anh nhớ kỹ!!!
Trương Diệu càng buồn bực vò rối tóc làm mái tóc mọc hơi dái thành ổ quạ. Giờ phút này, Trương Diệu cầu mong mình quên sạch chuyện tối hôm qua. Nghe người ta nói uống say tỉnh lại vào buổi sáng sẽ không nhớ chuyện đã làm tối hôm qua.