“Anh đứng lên…”
Bị lưỡi dao sắc bén ở giữa hai chân của người đàn ông mạnh mẽ lấp đầy, Lâm Thiển vươn tay đẩy anh ra, vừa đánh vừa đẩy, móng tay tạo thành những vết đỏ trên ngực người đàn ông.
“Có đau không?”
Hơi thở của Bùi Hành Trì hơi bất ổn, nên tốc độ rút ra cắm vào từ từ chậm lại, gậy thịt bị âʍ đa͙σ siết chặt vô cùng thoải mái, từng nếp gấp thịt trong lỗ nhỏ không ngừng mấp máy, giống như có vô số cái miệng nhỏ đang mυ'ŧ lấy cắn nuốt, khiến cho anh mất hồn…
Lâm Thiển che mắt lại, nước mắt từ kẽ ngón tay chảy ra ngoài, người đàn ông ngừng động tác lại, vươn tay lau nước mắt cho cô, Lâm Thiển đẩy mạnh anh ra khỏi người cô, sau đó đi chân trần chạy vào nhà tắm, khóc nấc lên.
Một trận xấu hổ vây quanh cô, cô cảm thấy rất đau khổ, bất mãn với chính bản thân của mình, Lâm Thiển nhắm chặt hai mắt lại, dựa vào bức tường ốp gạch men lạnh lẽo mà khóc nức nở.
Bùi Hành Trì không đi vào làm phiền cô, anh chỉ dựa vào cánh cửa lẳng lặng chăm chú nhìn cô, anh biết Lâm Thiển không phải là do đau đớn, cô chỉ là không chấp nhận được mối quan hệ không bình thường này, người phụ nữ này, tuy rằng đã kết hôn rồi, nhưng vẫn còn sự ngây thơ hồn nhiên của thiếu nữ, giống hệt với cô nhiều năm trước mà anh đã gặp…
Chờ cô khóc xong một hồi, tâm trạng bình tĩnh lại, Bùi Hành Trì mới chậm rãi đi qua ngồi xổm xuống bên cạnh cô, rót một ly nước màu hồng đặc biệt của đảo Cách Lăng đặt vào tay cô.
Lâm Thiển sau khi khóc một hồi, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn, cô mở mắt ra nhìn người đàn ông, quần áo của anh xốc xếch, dáng vẻ chật vật, vài sợi tóc ngắn ẩm ướt dính vào trán anh, trước ngực có vài dấu móng tay đang rướm máu, vẻ mặt của anh đang lo lắng nhìn cô.
Thật sự thì cô không hề hận Bùi Hành Trì, người đàn ông này có khuôn mặt vô cùng đẹp trai, ánh mắt của anh nhìn cô như thể chứa đựng tình cảm lại còn rất chăm chú, làm cho sự ủy khuất trong lòng cô cảm nhận được một tia an ủi, Lâm Thiển nhận lấy nước ngọt uống từng ngụm nhỏ, chất lỏng lạnh lẽo đi qua thực quản chảy xuống dạ dày, cả người thoải mái hơn nhiều.
Bùi hành Trì lấy đồ uống cô đang uống dở đặt lên bồn rửa tay, dùng khăn lông rộng thùng thình bọc cả người cô lại đặt lên ghế sô pha, nhưng không tiếp tục làm chuyện vừa rồi, anh đặt tay lên vai cô và xoa bóp để cô thả lỏng.
Phòng khách rộng lớn của biệt thự, gió lạnh của điều hòa thổi khiến cho người ta thoải mái, bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng lướt qua da thịt trắng nõn mềm mại của cô, Lâm Thiên nhắm hai mắt lại, giống như trở lại phòng spa ngày hôm qua, bản thân cô cứ như vậy mà bị nhân viên mát xa xâm nhập vào cơ thể, hiện tại lại cùng người đàn ông Bùi Hành Trì này phát sinh quan hệ, nhưng cô lại không hề cảm thấy chán ghét, thậm chí còn rất hưởng thụ sự kɧoáı ©ảʍ của tìиɧ ɖu͙©, chẳng lẽ từ trong xương tủy, cô chính là một người phụ nữ dâʍ đãиɠ?
“Tôi cho rằng vừa rồi em đồng ý…”
“Sau này nếu như em không muốn, em có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ không ép buộc em, tôi không nỡ…”
Bàn tay của người đàn ông dịu dàng vuốt ve cô, hôn lên tai cô, hơi thở nóng bỏng phun dày đặc vào lỗ tai cô, cô cảm thấy hơi ngứa ngáy, nhưng vô cùng thoải mái.
Người đàn ông này đúng là lão luyện, kỹ năng thành thạo, nói lời âu yếm trêu ghẹo, luôn khiến cho mình phải vô thức buông lỏng đề phòng, anh nhẹ nhàng hôn từ vành tai đi xuống, yêu thương hôn khắp toàn thân cô, khiến cho cơ thể của Lâm Thiển chậm rãi nóng lên, sự kɧoáı ©ảʍ tê dại của tìиɧ ɖu͙© lại bị khơi mào.
“Ừm…”
Một chân của cô bị nâng lên cao, Bùi Hành Trì từ phía sau cắm vào, lần này không giống như vừa rồi mạnh mẽ xâm nhập, gậy thịt thô to nóng bỏng lấp đầy đường đi của cô, lại còn không ngừng bành trướng, Lâm Thiển có thể cảm nhận được da thịt mềm mại bên trong lỗ hoa cùng gân xanh trên gậy thịt đáng dán sát vào nhau, vô cùng chân thật.
Ngay cả khi không có rút, gậy thịt vẫn cắm đến chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, vô cùng trướng và chặt chẽ, từng đợt kɧoáı ©ảʍ tê dại tuôn ra, tuy rằng cô đã cố gắng kiềm chế lại, nhưng cái loại cảm giác ngứa ngáy này, giống như có đàn kiến đang bò, lại giống như có lông ngỗng gãi lên, rất là khó chịu.
Bàn tay của người đàn ông nhào nặn hai gò bồng đào trước ngực của cô, lúc thì nhẹ lúc thì nặng, hai điểm nhạy cảm trên cơ thể đều nằm trong tay anh, Lâm Thiển kẹp chặt cơ thể mình không cho anh di chuyển, cô nhẹ nhàng lắc lắc cái mông nhỏ, thịt mềm bên trong lỗ hoa nhẹ nhàng cọ xát với gậy thịt của người đàn ông, làm giảm sự ngứa ngáy khó chịu này.
“Hừ…”
Bùi Hành Trì bắt đầu đi chuyển, động tác dịu dàng lại nhịp nhàng, thân dưới áp sát vào mông của cô, cọ tới cọ lui, từ từ rút ra cắm vào.
Gậy thịt nóng bỏng rút ra cắm vào bên trong lỗ nhỏ, nóng đến mức khiến cho Lâm Thiển vô cùng thoải mái, sự kɧoáı ©ảʍ ập đến, cô hoảng hốt khi nghe thấy tiếng rêи ɾỉ đứt quãng của một người phụ nữ, âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ, đó chính là cô sao?
Người đàn ông đột nhiên rút ra cắm vào nhanh hơn, gậy thịt ra sức cắm mạnh vài cái, qυყ đầυ ấn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải trong lỗ nhỏ, để tìm kiếm miếng thịt mềm mại nhạy cảm đó.
“A… A…”
Nơi nhạy cảm nhất của cô bị đυ.ng phải, Lâm Thiển lớn tiếng rêи ɾỉ.
Nghe thấy âm thanh rêи ɾỉ không thể khống chế được của người phụ nữ, khóe miệng Bùi Hành Trì khẽ nhếch lên, biết bản thân đã tìm đúng chỗ, anh bắt đầu phát lực, tăng tốc chơi đùa miếng thịt mềm mại nhạy cảm đó, một hồi thì cảm nhận được âʍ đa͙σ bắt đầu co rút kịch liệt, giống như có vô số cái miệng nhỏ đang vồ lấy gậy thịt của anh, mạnh mẽ mυ'ŧ lấy, mυ'ŧ đến mức khiến anh mất hồn, vô cùng thoải mái.
Tốc độ rút ra cắm vào của anh càng lúc càng nhanh, dưới sự ma sát chặt chẽ, dịch tiết của hai người biến thành bọt trắng, dính đầy chỗ giao hợp.
Lâm Thiển cảm thấy cơ thể của mình trở nên nhẹ nhàng, linh hồn giống như muốn bay ra khỏi cơ thể, cô nhớ đến khi bản thân còn là một thiếu nữ chèo thuyền trong công viên Bắc Hồ ở Dung Thành, trên mặt hồ xinh đẹp, có một cầu vồng treo trên bầu trời, vô cùng rực rỡ và đầy màu sắc. Hiện tại, cô đang bay về phía cầu vồng, vào thời khắc chạm vào đó, trước mắt chỉ còn lại ánh sáng trắng, cả người co rút lại như điện giật.
“Ưm… Lâm Thiển…”
Người đàn ông kêu tên của cô, rêи ɾỉ sau đó nhanh chóng rút gậy thịt ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn lên mông trắng nõn của cô…