Trò Chơi Đổi Vợ

Chương 10: Gậy thịt đột ngột cắm vào trong đỉnh ở hoa tâm (H)

Nơi nối liền giữa hai người đã ướt đến rối tinh rối mù, trong phòng thay đồ yên tĩnh, những giọt xuân lộ chảy ra tí tách từ trong khe thịt. Cặp bồng đào tròn trịa của Lâm Thiển không ngừng lắc lư, tuy không lớn lắm nhưng lại đầy đặn hồng hào ngập tràn sức sống thanh xuân.

Bùi Hành Trì không nhịn được lấy tay nâng một bên từ phía dưới lên ngậm vào trong miệng. Đầu lưỡi linh hoạt vẽ vòng tròn trên đầṳ ѵú, nghiên cứu tỉ mỉ. Bàn tay rảnh rỗi còn lại kia quen đường quen nẻo kí©ɧ ŧɧí©ɧ những nơi mẫn cảm khác trên người cô gái, nghe thấy cô phát ra tiếng rêи ɾỉ khó nhịn.

Nếu như hình dung người phụ nữ như những đóa hoa, thì Kiều Mộ Ngưng chính là bông hồng đỏ kiều diễm, còn Lâm Thiển lại là đóa bách hợp ngây thơ trong sáng. Đôi mắt khẽ mở lộ ra vẻ mơ màng, chiếc miệng nhỏ bị hôn đến độ đỏ mọng ướŧ áŧ. Trái lại vẻ dụ hoặc như có như không làm bản thân anh càng thêm hứng thú bừng bừng. Anh không nóng vội, anh muốn từ từ gợi lên du͙© vọиɠ trong lòng cô.

“Ưʍ...”

Quả anh đào bị người đàn ông tùy ý ngậm hút, qυყ đầυ cực lớn không ngừng đưa đẩy nơi cửa mình, âm môi tê dại, hoa tâm co rút từng đợt. Lâm Thiển ngửa đầu, muốn cắn người đàn ông dẫn dắt chính mình rơi vào vòng xoáy tìиɧ ɖu͙© ngoài hôn nhân. Bên dưới của cô càng thêm trống rỗng, vô cùng ngứa ngáy, rất muốn mặc kệ tất cả để người đàn ông cắm vào, đỉnh đến tận cùng bên trong.

Suy nghĩ nguy hiểm này khiến cô chợt tỉnh táo lại đôi chút, cô giãy giụa muốn đứng dậy khỏi người đàn ông. Nhưng đôi cánh tay mạnh mẽ kia lại giữ chặt lấy cô, không cho cô rời đi. Hai người tranh đấu trong im lặng, một phút sơ xảy, cô đột ngột ngồi trở lại trên đùi anh, gậy thịt cắm thật mạnh vào bên trong đỉnh đến hoa tâm.

Cả người Lâm Thiển run lên, lần thọc vào rút ra bất ngờ ập tới này kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến độ đầu ngón chân đều duỗi thẳng. Thịt non trong lỗ nhỏ cũng co rút theo, liều mạng hút lấy qυყ đầυ thô to không bỏ. Một lượng lớn mật dịch phun ra ngoài, tưới ướt đẫm đoạn trước của gậy thịt đang chiến đấu hăng say.

“Ưʍ...” Bùi Hành Trì thở hổn hển rút chính mình ra tới, cầm lấy ngón tay mềm mại nhanh chóng loát động gậy thịt.

“Lâm Thiển, hãy nhìn nó để anh bắn ra.”

Bàn tay người phụ nũ nắm lấy gậy thịt thô tô, nó trở nên càng to hơn một chút so với lúc nãy cô nhìn thấy. Thân gậy đỏ tím nổi đầy gân xanh, mã mắt tiết ra dịch nhầy trong suốt, tỏa ra hơi thở hỗn hợp của hai người...

Cô nghe thấy người đàn ông khẽ rên lên bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng vào trong góc phòng thay đồ. Lâm Thiển mặt đỏ tía tai quay mặt đi.

Vừa rồi... chính thứ này đã chui vào trong cơ thể của mình, khiến cô lập tức cao trào còn phun ra rất nhiều nước nữa...

“Lâm Thiển, em thật xinh đẹp...” Giọng Bùi Hành Trì trầm thấp khàn khàn, đầu lưỡi liếʍ láp vành tai đỏ bừng của người phụ nữ, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng hơn: “Có phải vừa rồi rất thoải mái đúng không?”

Cây gậy thịt dữ tợn ở dưới háng không hề xứng với khuôn mặt tuấn tú lạ thường này một chút nào đã lại dựng đứng, người đàn ông tiếp tục nói: “Hôm nay anh đồng ý với em không bắn vào bên trong, nhưng lần sau chúng ta làm ở trên giường, anh muốn bắn toàn bộ vào trong cơ thể em.”

“Ai còn có lần sau cùng với anh chứ?”

Khuôn mặt Lâm Thiển đỏ bừng, vốn cô muốn từ chối nhưng lời nói ra lại mềm như bông, như thể người yêu đang làm nũng.

Đôi tay kia lại đang vuốt ve bờ mông của chính mình, dư vị cao trào vẫn còn chưa hoàn toàn qua đi. Âm môi mẫn cảm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại run lên. Cô vặn vẹo chẳng những không thoát được gông xiềng mạnh mẽ có lực của người đàn ông, mà còn cọ tới gậy thịt kia khiến nó càng thêm thô to, giơ tay đấm anh một nhát.

“Để tôi đứng dậy...”

“Đừng sợ, hôm nay em mệt rồi, anh sẽ không làm nữa.”

Bùi Hành Trì mỉm cười buông tay ra, nhìn người phụ nữ xoay người nhanh chóng mặc quần áo, chiếc eo thon như cành liễu mê người.

Hai người đều không nhắc đến chuyện gậy thịt thô to của người đàn ông nhét đầy trong lối vào khít chặt của người phụ nữ khi nãy.

“Trả lại đồ cho tôi.” Lâm Thiển thay xong quần áo, mở miệng nói với giọng như muỗi kêu.

“Đồ gì?”

“… Quần áo của tôi.”

“Cái này hả?” Ngón tay người đàn ông móc lấy chiếc quần chữ T hơi mỏng kia, rồi lắc lư trước mặt cô sau đó thu trở lại.

Lâm Thiển vồ hụt ngược lại ngã vào trong lòng anh một lần nữa, bị anh ăn không ít đậu hũ.

“Sao lại có loại người như anh thế?” Đúng là lãng phí cả một gương mặt đẹp.

“Sao em lại hay thẹn thùng như vậy?” Bùi Hành Trì nhìn chằm chằm vào chiếc miệng nhỏ bị mình hôn đến đỏ mọng ướŧ áŧ, không nhịn được lại hôn thêm một cái.

“Trả lại quần áo cho tôi, tôi phải về rồi.”

Trong lòng Lâm Thiển lo lắng, có một số chuyện không nói ra nhưng cũng không có nghĩa chưa từng xảy ra. Cảm giác chân thật và thỏa mãn mãnh liệt khi vừa rồi bị cắm kia, khiến trái tim vẫn còn đang run rẩy...

Cô chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó, chính mình sẽ làm ra chuyện có lỗi với chồng.

Khương Đào…

Cô nhắm mắt lại cảm thấy vô cùng hổ thẹn.