Trò Chơi Đổi Vợ

Chương 8: Chẳng lẽ đây là ᛕɦoáı Ꮯảʍ yêu đương ᐯụиɠ Ŧяộm ( H )

Dường như anh cũng không mong chờ Lâm Thiển trả lời, Bùi Hành Trì nắm lấy ngón tay cô, nhanh chóng lột ra kia lớp vải màu vàng nhạt kia, tìm kiếm vị trí âm đế rồi ấn xuống.

Cánh môi nóng bỏng tiến gần bên tai cô rồi khẽ hỏi: “Biết đây gọi là gì không?”

Giọng của người đàn ông hơi khàn khàn, trêu chọc trái tim thẹn thùng của Lâm Thiển, khuôn mặt trắng trẻo nổi lên một lớp ửng hồng nhàn nhạt, lan tràn từ gò má đến khóe mắt đuôi mày của cô, kết hợp với đôi mắt long lanh ngấn nước, xinh đẹp lạ thường.

Vẻ mặt xấu hổ của cô khiến Bùi Hành Trì càng thêm hứng thú, làn da của người phụ nữ trong lòng trơn bóng mềm mại như một tấm lụa cao cấp. Người đàn ông thành thạo trêu đùa cặρ √υ' của cô, mềm mại xen lẫn rắn rỏi đứng thẳng, xúc cảm cực tốt. Hơi thở của Bùi Hành Trì dần mất kiểm soát, dường như mang theo sự tiếc nuối sâu sắc:

“Lâm Thiển, cô xem dáng vẻ thẹn thùng của mình này, người không biết còn tưởng cô vẫn là cô gái nhỏ trong trắng chưa nếm sự đời đâu, sao đã kết hôn rồi vậy?”

Anh nắm bàn tay của người phụ nữ tinh tế vuốt ve, xoa nắn âm đế đang sưng đỏ, sau đó đột ngột tăng thêm lực, nhéo , Hắn nắm nữ nhân tay ở sung huyết âm đế thượng tinh tế vuốt ve, xoa động, đột nhiên tăng thêm lực lượng, nhéo kia viên trân châu rồi nhanh chóng xoa nắn.

“A…” Một luồng sáng trắng hiện lên trong đầu, Lâm Thiển không kìm nén đượcc mà rêи ɾỉ ra tiếng, cũng mặc kệ người đàn ông đang âu yếm mình là chồng của người khác, mềm như bông ngã vào trong lòng anh.

“Thoải mái sao? Đã ướt như vậy rồi à?”

Đầu ngón tay Bùi Hành Trì dính mật nước thơm ngọt, bôi xoa lên cánh hoa phấn hồng, nước chảy ra ở nơi đó “tí tách, tí tách” ngày càng nhiều. Anh hài lòng giơ ngón tay dính đầy nước của mình cho người phụ nữ xem.

Lâm Thiển vẫn đang thở hổn hển, hoàn toàn không thốt lên lời. Cô đều có thể cảm giác được phía dưới của chính mình càng lúc chảy càng nhiều nước, hai chân run rẩy. Người đàn ông này chỉ dùng một ngón tay đã khiến cô cao trào.

Loại cảm giác này trước nay chưa từng có, chẳng lẽ đây là kɧoáı ©ảʍ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sao?

Bùi Hành Trì yêu thích không buông tay cặp mông trơn bóng mềm mại của cô, kéo mở sợi dây buộc mỏng manh bên hông của người phụ nữ, miếng vải mỏng đã ướt đẫm nước trượt xuống bàn tay anh.

“Đừng…”

Du͙© vọиɠ ngập tràn trong mắt người đàn ông khiến Lâm Thiển hơi sợ hãi, chuyện lúc trước cô còn có thể tự an ủi chính mình, vẫn chưa vượt qua lôi trì, nhưng nếu cứ tiếp tục không ai có thể đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì, bọn họ đều đã kết hôn...

“Cởi giúp tôi…”

Bùi Hành Trì không cho cô cơ hội lùi bước, kéo bàn tay nhỏ của cô giải thoát cho gậy thịt dày đặc gân xanh của mình ra tới. L*иg ngực trần trụi của hai người dán chặt vào nhau, anh có thể cảm nhận được nhịp tim từ từ tăng nhanh của người phụ nữ. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đỏ bừng vì du͙© vọиɠ, khiến trái tim người ta ngứa ngáy khó nhịn.

“Có lớn hay không? Sẽ làm cô thật thoải mái.”

Anh dịu dàng hôn người phụ nữ trong lòng, không ngừng mê hoặc. Ngón tay thon dài lại trở về giữa hai chân, nhẹ nhàng vuốt ve âm đế mẫn cảm. Gậy thịt lớn nổi đầy gân xanh, chống trên bụng nhỏ của non mềm, hùng dũng ngẩng cao đầu nhảy lên mấy cái, nóng bỏng phun ra dịch nhầy.

Lâm Thiển hơi hoảng hốt, uốn éo cơ thể muốn trốn về phía sau.

Người đàn ông này còn cao hơn mấy cm so với chồng mình, thứ kia cũng thế. Đoạn phía trước còn to hơn cả trứng gà, đỏ tím dữ tợn đang bốc hơi nóng.

“A…”

Bùi Hành Trì đột nhiên bế cô lên, gậy thịt thô to nóng bỏng chống đỡ trên cửa mình, nôn nóng gấp gáp muốn phá cửa xông vào.

“Xin, xin anh, không muốn...” Qυყ đầυ khẽ chạm vào viên trân châu nhạy cảm, âm đế vẫn đang rộn ràng run rẩy, du͙© vọиɠ dần khống chế đại não của Lâm Thiển. Cả người cô tê dại vô lực, chỉ có thể cầu xin người đàn ông buông tha mình.

“Không muốn? Tại sao không muốn? Cô xem cô đã ướt đến nhường nào rồi! Cô cũng muốn có đúng không?”

“Ở đây không có bao...” Cô lắp bắp tìm bừa một cái cớ.

Bùi Hành Trì khẽ nở nụ cười, vẻ ngoài của anh quá tuấn tú, khiến Lâm Thiển nhìn mà choáng váng trong giây lát. Giọng nói ôn nhu khiến người ta sinh ra một ảo giác được anh yêu thương:

“Hôm nay không có bao, tôi sẽ không bắn vào trong. Tôi chỉ cọ một lát, đừng sợ, sẽ khiến cô cảm thấy thoải mái.”

Đầu có Lâm Thiển ‘ong’ lên một tiếng, dường như cơ thể đã mất đi ý thức tự chủ. Qυყ đầυ cực lớn cọ xát qua lại nơi khe nhỏ, cảm giác sảng khoái trong cô bé càng lúc càng mãnh liệt. Huyệt thịt non nớt hồng hào lại nhỏ nhắn khít chặt không ngừng co hút, bị qυყ đầυ của người đàn ông căng đến cực hạn, khó khăn lắm mới chứa nổi, trong tê dại xen lẫn một chút đau đớn, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác sảng khoái.

Qυყ đầυ thật lớn cọ xát qua lại, rốt cuộc hoàn toàn cắm vào trong, từng bước khai phá lãnh thổ bên trong, không ngừng tiến về phía trước.

“Tôi vào nhé?” Anh hỏi.