"Mày giỏi lắm thằng nhóc à." Tên kia cau mày bỏ súng xuống, sau đó tiến lên túm cổ áo của Conan không chút do dự ném xuống khỏi phi thuyền.
"Conan!"
Cô và Ran đồng thanh hô. Sợ hãi một thoáng, còn chưa đợi họ làm gì, Kaito Kid đã xuất trướng cứu lấy Conan.
Nhìn Kaito Kid với chiếc cánh màu trắng trên lưng, đồng tử của Chihiro thoáng kinh dị co rụt lại.
Sườn mặt của Kaito Kid...
"Reeng reeng reeng..."
Điện thoại bỗng nhiên đổ chuông cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Tên lính đánh thuê nhướng mày, lập tức chạy đến trước mặt cô vươn tay ra:
"Đưa cho tao điện thoại của mày."
Bị uy hϊếp, không còn cách nào khác là cô phải đưa điện thoại cho hắn. Chỉ thoáng dùng sức, chiếc điện thoại đang đổ chuông liên hồi bị hắn bóp chặt, sau đó ném mạnh xuống mặt đất vỡ tan tác.
Sonoko hít một ngụm khí lạnh, nói thì thầm bên tai Ran:
"Hình như là tảng băng gọi đến.."
Ran thầm giật mình, giờ khắc này bỗng nhiên Samui Kuro gọi đến, vậy là có ý gì?
Không khí âm trầm đến đáng sợ, không biết qua bao lâu sau, Chihiro bỗng nhiên cảm thấy bả vai lại lên cơn ngữa. Khó chịu gãi gãi vài cái, bỗng nhiên cô nghe thấy Sonoko kinh hô:
"Ran! Cậu bị sao vậy!"
Theo tầm mắt nhìn qua, cô thấy hai cánh tay của Ran đều đã sưng đỏ. Thoáng giật mình, cô cấp tốc ngoái đầu nhìn bả vai, cũng là một mảnh đỏ rực.
Trái tim như nhảy lên khỏi cổ họng, giờ khắc này Chihiro mất đi mọi sức phán đoán và bình tĩnh, hoảng loạn không thôi.
"Con bé này cũng bị nhiễm virus rồi." Lưng bị đạp mạnh một cái, cô loạng choạng lấy lại cân bằng suýt chút nữa ngã xuống.
"Đem hai đứa này xuống phòng hút thuốc đi." Tên cầm đầu nói, sau đó lại ra tiếng ngăn cản:"Chờ chút. Lấy điếu truỵ của nó đi."
Bị thô bạo giật mất điếu truỵ, lại một lần nữa bị chúng đẩy ngã. Khẽ cắn môi, cô đứng thẳng lên, chậm rãi đi đằng trước, cảm giác họng súng chĩa vào người khiến cô cứng ngắc.
Mới không phải hoảng sợ...
Cô mân môi đi cùng Ran xuống phòng hút thuốc, ngón tay bất tri bất giác đã vươn ra, bẻ mạnh một cái.
Bị âm thanh giòn tan làm cho giật mình, tên lính đánh thuê cả giận hét:"Đi nhanh lên! Đừng có làm gì dại dột!"
Trên trần nhà, Kaito Kid kinh hãi nhìn bả vai sưng đỏ của cô, mồ hôi chảy ra liên tục.
Không thể nào...
Chihiro, cô ấy bị nhiễm virus?!
"Vào đi!"
Tên kia kéo Ran ném vào trong, đến lúc đưa tay ra định ném cô vào đã bị cô xảo diệu tránh đi, lạnh lẽo nói:
"Tôi tự vào."
Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào hắn hệt như dã thú nhìn vào con mồi, phép so sánh này làm cho tên kia trong thoáng chốc kinh hãi.
Bối rối khoá cửa lại, Chihiro lấy lại bình tĩnh, đặt tay lên cằm tự hỏi cách giải quyết vấn đề hiện tại.
Cô bị nhiễm Virus, cho nên có lẽ không sống được bao lâu. Như vậy..ít nhất cô cũng sẽ cố cứu những người này.
Không phải cô thánh mẫu, thế nhưng khi đối mặt với bạn bè, Chihiro chưa từng ích kỉ.
Ước chừng năm phút sau, cô mới lấy một cái kính ở trong túi quần ra. Khẽ đeo lên, cô chạm vào nút đen ở gọng kính, thử kiểm tra xem ở bên ngoài còn có ai hay không.
Nguyên lý hoạt động của cái nút này là thông qua thân nhiệt để định vị vật thể sống trong một phạm vi nhất định. Thấy ở bên ngoài không còn ai, cô nhẹ nhếch môi.
Nhất định bọn chúng đã lắp đặt những quả bom khác trên tàu, mà những người ở khoang căn tin cũng tạm thời không gặp nguy hiểm. Cho nên lần này..cô sẽ đi phá bom trước.
Thấy Ran và ông chú béo ủ rũ ngồi vào một góc, Chihiro thoáng cảm thấy không đáng.
Mori Ran, cô bạn này có khả năng đạp bay cánh cửa này, nhưng cô ấy lại không làm thế.
Là tuyệt vọng do đối mặt với cái chết sao?
Khẽ lắc đầu, cô tiến lên phía trước hít một hơi thật sâu. Hơi nghiêng người sau đó dồn sức vào cẳng chân tung ra một cú đá. Chỉ nghe "rầm!" Một tiếng, khoá cửa đã bị lực đạo mạnh mẽ kia làm cho bật ra.
Giật mỉnh ngẩng đầu, Ran kinh dị nhìn cánh cửa bị đạp hỏng, lại nhìn thoáng qua Chihiro vẫn giữ nguyên động tác giơ chân. Đang lúc cô định nói gì, Chihiro đã nói:
"Ran, cậu kiềm chế đừng cho ông chú này phản ứng thái quá. Tớ sẽ đi phá bom, còn cậu đưa ông ta sang phòng bên cạnh. Nhớ là đừng để chúng phát hiện."
Vừa dứt lời không đợi Ran nói gì thêm, cô đã một mạch chạy ra ngoài.
...
Kaito Kid nhìn tên đầu sỏ bị Conan đánh gục, thú vị cười một tiếng. Hắn chạy lại gần, móc viên đá "nữ hoàng của bầu trời" và điếu truỵ "con bướm trong đêm" ra, soi soi lên trời.
Bỗng chốc, đồng tử của hắn thoáng co rụt lại. Bàn tay cầm điếu truỵ giống như là cầm vào cục than nóng, khẩn cấp muốn ném xuống.
Conan nhìn Kid vội vã ném hai viên đá cho mình, thoáng nghi hoặc nhướng mày. Không đợi cậu nói gì thêm, Kid đã nhanh chóng mở ra động cơ của mình, nhảy xuống chạy trối chết:
"Nếu như đây không phải là virus thì chuyện còn lại nhờ cả vào cậu hết đấy, thám tử nhí. Tôi đi đây."
Cảm giác bất an mãnh liệt truyền đến, cho đến khi hắn rời khỏi vẫn cảm thấy trái tim thình thịch nảy lên.
Mẹ ơi, tên trung nhị kia...hắn ta lại...
...
Đến phần đuôi phi thuyền, điều làm Chihiro lấy làm ngạc nhiên chính là số bom mới lắp đặt đã bị phá, toàn bộ!
Là ai? Cô hơi nhướng mi, có chút khó hiểu.
Kaito Kid? Hay vẫn còn người khác ẩn nấp trên con tàu này?
Cô trầm mặc nhìn quả bom, cau mày suy tư. Nghĩ mãi vẫn không ra, rốt cuộc cô cũng đem vấn đề phiền toái này ném ra sau đầu, một lần nữa chạy ra phòng căn tin.
Không có sự kiềm giữ như trong dự đoán, cô kinh ngạc nhìn tất cả mọi người đang tập trung lại trong phòng, lại nhìn mấy tên lính đánh thuê bị buộc vào một chỗ. Cô nhìn Conan, khó hiểu nói:
"Sao nhóc lại ở đây?"
"Chị Chihiro?" Conan còn ngạc nhiên hơn:"Tại sao chị lại ở đây? Không phải chị đã..."
"Đạp hỏng rồi." Cô gãi đầu, nói:"Chị đã đạp hỏng cánh cửa kia rồi. Ran và ông chú đang ở phòng bên cạnh."
Conan:"..."
Cậu hắc tuyến một lát, sau đó lại đưa cho cô chiếc điếu truỵ.
"Có một chuyện cháu chưa nói cho mọi ngừoi là không có virus gì ở đây cả. Tất cả chỉ là mánh khoé của bọn chúng mà thôi."
"Hả?!" Kinh ngạc hô lên một tiếng, trong nháy mắt trái tim bấp bênh của cô cũng hoàn toàn bình phục. An tâm thở phào, cô cẩn thận cầm điếu truỵ lên cài vào áo, cũng bỏ qua ánh mắt quái dị của Conan.
Phải, lúc trước thấy Kid có hành động lạ thường như vậy, cậu cũng đã kiểm tra điếu truỵ một phen. Sau đó phát hiện ra....