[Tokyo Revengers] Những Ngày Hoàn Lương Của Sano Erika

Chương 40-2: Extra no.2 - Hoài Xuân

PLOT: Gã và chiếc kimono mặc dở, cùng với thứ xúc cảm mịt mờ lấp ló trong giấc mộng xuân.

*Hoài (nhớ) Xuân (mùa xuân/tình yêu/dục tình): Ao ước đến tình ái.

__________________________

Haitani Ran đứng ở trước gương. Gã khoác hơ trên mình một chiếc áo kimono vô cùng phức tạp, cổ áo lỏng lẻo rơi qua bả vai, thân thể tiêm gầy của gã lộ ra ngoài, thấy rõ làn da đang ửng hồng nhàn nhạt vì lạnh và hình xăm dữ tợn một nửa bên người.

Gã không biết mình ở đây từ lúc nào, và cũng chẳng biết kimono này từ đâu mà ra. Gã trợn trừng mắt nhìn chính mình trong gương, đây chính là gã, không sai.

Gió buốt chẳng biết từ đâu mà đến. Gã run lên vì lạnh, kimono cũng theo đó mà trượt xuống dưới, cả người gã lõα ɭồ giữa tiết trời mùa đông.

Gã thử mặc lại kimono nhiều lần, nhưng động tác lơ ngơ của làm kimono cứ liên tục trượt xuống. Kéo lên, lại trượt xuống, lại kéo lên, lại tiếp tục trượt xuống. Gã bực bội ném nó xuống, định cứ ở trần như vậy cho xong thì cơn lạnh lại khiến gã do dự.

Quá lạnh, gió đầu năm không chỉ lạnh mà còn độc nữa. Gã không muốn bị cảm. Nếu bị cảm thì kiểu gì Rindou cũng sẽ lại ca đến ca đi cái bài "Phải biết quý trọng thân thể" của nó thôi.

Bất đắc dĩ, gã cầm kimono lên, thử mặc vào lần nữa. Thật may mắn rằng lúc này nó không trượt xuống như trước.

Khoác xong lớp kimono, lại đến một phần khác khiến gã đau đầu. Kimono vô cùng phức tạp, gã đã khoác phần trong, đến phần ngoài, nhưng không có cách nào thắt được đai lưng. Nó giống như thử thách mà Chúa Sáng Thế ban cho gã, có lẽ nào Chúa cũng biết gã chúa ghét phải mặc mấy bộ quần áo thắt lên thắt xuống thế này.

Gã càng nóng nảy thì tay thắt càng lộn xộn. Đai lưng vừa gút xong, thì lại buông lỏng như ban đầu, thậm chí còn rơi xuống đất.

Gã dứt khoát cứ để đai lưng lỏng lẻo quấn trên người, hờn dỗi xem chính mình trong gương.

Vì không có đai lưng buộc chặt, chẳng tới vài giây, kimono lại trượt xuống.

"Cái thứ quỷ gì vậy trời!?" Gã vò đầu, nổi giận không lí do.

Ồ không, có lẽ lí do hẳn là nằm trên thứ mà gã đang "mặc".

Thôi thì đành vậy.

Gã định cứ ở trần một phen cũng chẳng sao. Đàn ông đâu thiếu gì người ở trần như gã mà vẫn ra đường đấy thôi. Nếu Rindou có càm ràm thì gã cứ giả vờ bị điếc là được.

Nhưng, lại một cơn gió khác thổi qua. Gã rùng mình, cả người bắt đầu run rẩy, da gà da vịt nổi đầy lên.

Quá lạnh! Thứ thời tiết quỷ gì thế này!?

Gã thở dài sầu não, đành thoả hiệp chỉnh lại vạt kimono rồi lần nữa thử thắt đai lưng. Nếu gã thật sự không có cách nào mặc xong, gã quyết định sẽ khoá mình dưới mấy lớp kimono này, không đi đâu hết.

Tay gã nắm lấy đai lưng, nhưng có làm thế nào nó cũng không theo khuôn cách. Gã bực bội cực kỳ, lúc kéo đai lưng thì móng tay lại vô tình xước qua bụng, để lại một vết mốc trắng, rồi vài giây sau chuyển đỏ.

Gã thật sự không bao giờ muốn dây dưa với cái đau lưng này nữa, chuẩn bị cứ thế mà từ bỏ luôn. Chỉ là lạnh thôi mà, có đống lớp kimono này đắp lên người chắc hẳn cũng sẽ giúp gã được phần nào. Nghĩ vậy, gã buông đai lưng ra, thở phào một hơi mặc cho cả người vẫn còn run vì lạnh.

Đột nhiên, ngay lúc nào, thông qua tấm gương, gã trông thấy một người xuất hiện. Người đó cầm lấy tay gã từ phía sau, rồi cẩn thận và dịu dàng dẫn đường gã chỉnh lại cổ và vạt áo. Trong lúc đó, gã cố gắng từ gương nhìn đến khuôn mặt người sau lưng, nhưng gương lại bị phản quang, gã chẳng tài nào thấy rõ đó là ai.

Gã muốn xoay đầu lại xem, nhưng thân thể lại chẳng nghe lời gã. Thật kỳ quái, gã nghĩ.

Bàn tay ấy đắp kimono lên người gã, không rõ là vô tình hay cố ý mà khẽ chạm vào làn da của gã, hết lần này đến lần khác. L*иg ngực gã rộng, vòng tay người kia lại nhỏ, gã đoán đây là của một người phụ nữ.

Vì với tay không tới nên hai cánh tay kia trông khá gắng sức. Cả người người kia áp lấy gã khiến gã cứng đờ, sau lưng còn bị hai thứ gì đó cọ xát, gã không đoán được, chúng cương cứng giống như hai hạt đào vậy, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì thấy đàn hồi và mềm mại.

Cổ họng gã bỗng hơi nóng rát, gã liếʍ môi, cố gắng bỏ qua xúc cảm vừa rồi. Chắc do trời trở lạnh nên thiếu nước thôi, gã tự nhủ.

Gã dang rộng hai cánh tay sang hai bên. Không có cánh tay cản trở, việc chỉnh vạt áo phía trước đã trở nên dễ dàng hơn. Khoảng cách giữa cả hai được nới ra một chút. Nhưng gã vẫn lưu luyến với xúc cảm mờ mịt từ da thịt chạm vào nhau, hoặc có lẽ là vậy.

Dưới tiết trời se lạnh, người kia như một cái lò sưởi nhỏ, vừa chạm vào liền cho gã cảm giác thích ý, hơi ấm từ người ấy vừa tách ra đã khiến gã lưu luyến, không muốn xa rời.

Gã thất thần một lúc lâu, đợi đến khi bàn tay kia, hoặc là người kia, đi đâu mất, gã mới hốt hoảng lấy lại suy nghĩ.

Gã vẫn đứng trước gương như cũ, đã mặc xong một lớp kimono trong, dưới đất vươn vãi những lớp kimono khác thuộc về cả một bộ phức tạp.

Mỗi lớp là một loại hoa văn khác nhau, đường nét được may rất tỉ mỉ. Vạt thứ nhất là một dải hoa đỏ dài và ngoằn ngòeo. Những vạt tiếp theo là những hoạ tiết khác nhau, khi thì là núi và mặt trời, khi thì là lửa đỏ, khi thì là những cành lá vàng rũ xuống. Lại quan sát kỹ, gã mới nhận ra điểm độc đáo trên bộ kimono này.

Có một đồ án hình bộ xương nằm dưới dải hoa đỏ.

Chúng rất hợp ý của gã, gu thẩm mỹ của gã như được biểu lộ triệt để trên từng tầng kimono vậy.

Gã nằm sõng soài ra đất, dùng những tấm kimono còn lại quấn lấy người để mong tìm được chút ấm áp. Kimono trắng trên người gã đã có chút lộn xộn, thậm chí đai lưng lại lỏng lẻo ra nữa, nhưng gã chẳng để tâm. Gã nhắm mắt, muốn thuyết phục bản thân đi vào giấc ngủ.

Và rồi, gã lại nhớ đến xúc cảm từ bàn tay ấy.

Ngay tức khắc, có thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào lưng gã. Gã bừng tỉnh, ngẩng đầu quan sát xung quanh nhưng chẳng thấy một ai, mà gã phải đối mặt với gió lạnh lần nữa. Gã vội vàng chạy đến trước gương, chán nản khi trông thấy lớp kimono vất vả mặc xong lại một lần nữa trở về như nguyên trạng, lỏng lẻo, lụp xụp.

"Nữa hả trời?"

Gã cố gắng khoác kimono thật cẩn thận. Không dễ dàng như gã tưởng tượng. Đai lưng trong tay gã như biến thành con cá chạch vừa bắt lên bờ vậy, không những cầm không được mà nó còn chạy tán loạn khắp nơi. Gã vội vàng bắt lấy nó, nhưng nó lợi dụng lớp da trơn trượt mà chuồn khỏi tay gã.

Khoan đã, nó là cái đai lưng hay là con cá chạch?

Đầu óc gã đã bắt đầu mơ hồ, chân vô tình giẫm lên những lớp kimono khác, thế là gã trượt ngã, làn da bị xước vài đường đau nhói.

Lúc này, gã liền ý thức được, nếu không có nó, gã sẽ chẳng bao giờ có thể mặc xong bộ kimono này và phải hứng chịu đợt gió lạnh kỳ quái đến buốt xương. Gã bực bội đuổi theo nó, tình cảnh lại vô tình giống với nàng Chức Nữ lảo đảo chạy đi tìm vũ y.

Nó quá nham hiểm, khi gã nắm được phần đuôi của nó, vừa đắc ý chưa được vài giây, kết quả lại bị một mùi rượu nồng đậm từ đâu ra xộc vào khoang mũi. Gã choáng váng mơ hồ, nhưng chẳng biết vì sao vẫn cố gắng mặc xong quần áo.

Tầm mắt đã bắt đầu phân ra ba, bốn bóng chồng. Gã đâu biết cách thắt đai lưng, bây giờ bị men say quấn quanh, tay chân gã lại càng luống cuống, ngay cả quấn đai lưng qua eo gã cũng làm không được.

Làm sao bây giờ? Làm sao mới mặc xong đây? Gã vò đầu bứt tai, muốn tìm ra một giải pháp tối ưu, nhưng lại bất lực không thành.

Đai lưng lại lần nữa chảy xuống khỏi tay gã, gã liền bắt nó lại, cố gắng thắt, nhưng có cố thế nào cũng không buộc chặt được, ngược lại còn làm gã như bị xoay vòng vòng. Gã gấp đến độ khóc không ra nước mắt.

Làm sao bây giờ? Haitani Ran kiêu ngạo mà phải chấp nhận khuất phục trước cái đai lưng vướng víu này ư!? Không được! Gã sẽ bị cả Roppongi cười nhạo mất! Nhất định không được!

Lần trước thế nào? Lần trước làm sao mà gã mặc xong quần áo?

Đúng rồi, là người kia!

Ngay lúc này, có cái gì đó lạnh lẽo chạm vào lưng gã, gã run lên, cẩn thận cảm nhận thì lại phát hiện đó là độ ấm từ bàn tay quen thuộc. Gấp gáp dồn nén khiến giọng gã trở nên hốt hoảng.

"Đai lưng." Gã nói to, cứ như rằng sợ người kia sẽ không nghe thấy, "Làm ơn giúp em buộc lại đai lưng đi."

Gã không nhận ra rằng, trong vô thức, gã đã nói kính xưng với người kia. Có lẽ trong tiềm thức gã nghĩ, người kia hẳn là một người lớn hơn gã, hoặc là một người mà gã phải tôn trọng.

Gã đưa hai đầu đai lưng ra sau, người kia nhanh chóng bắt được. Trong vài khoảnh khắc, bàn tay gã chạm đến làn da của người đó, một cổ si mê lại dâng lên trong lòng gã.

Thật ấm áp, thật dịu dàng, bàn tay kia như chiếc móc câu, câu đi con cá con là gã.

"Ran, đứng thẳng, xoay người lại."

Gã nghe thấy người ấy nói. Phút chốc, gã nghĩ, sao giọng này quen thuộc quá, phải chăng gã đã nghe thấy nó ở đâu rồi không?

Nhưng gã mãi cũng chẳng tài nào nhớ ra được gì.

Gã ngoan ngoãn thẳng lưng, chầm chậm xoay người lại. Gã mang tò mò cúi xuống nhìn người kia, nhưng vô lí là gã lại không thể thấy rõ khuôn mặt ấy được. Nửa trên khuôn mặt của người kia bị giấu dưới bóng mờ, mà nửa dưới chỉ để lộ ra đôi môi màu rượu vang diễm lệ. Cơ thể người đó như lọt vào ánh sáng khúc xạ, gã nheo mắt mãi mà vẫn không thể nào nhìn rõ.

Người kia cúi đầu, cả người dựa về phía trước và giúp gã cố định đai lưng, mà từ góc độ này, gã có thể thấy chiếc cổ mảnh khảnh của người kia. Vạt kimono trước ngực gã vẫn chưa được chỉnh lại đàng hoàng, ngực và bụng đều lộ ra ngoài không khí. Người kia vừa vòng tay ra sau gã, thân thể người kia liền áp sát vào gã, không chừa một chút centimet nào.

Có cái gì đó cứ ma sát vào bụng gã, khiến gã muốn uốn éo người thoát khỏi, nhưng lại luyến tiếc, vừa thích thú lại vừa ngại ngùng. Thứ đó và thứ vừa nãy chạm vào lưng gã hình như là một. Chúng nó rất mềm mại, đàn hồi, lại chỗ có chỗ không mà cọ xát lên làn da của gã, giống như hai miếng đậu hũ tròn kèm theo hạt anh đào ở phía trên.

Nghe đến là thấy ngon miệng rồi.

"Ran, quay về phía gương đi, chị dạy em thắt đai lưng nhé?"

Nghe thế, gã liền xoay người, khẽ đáp, "Vâng." Gã không muốn lại phải đuổi theo cái đai lưng khốn nạn khi lớp kimono này lỏng xuống nữa đâu.

Lúc này, kimono đã được khoác chỉnh tề lên người gã, chỉ chờ được đai lưng cố định.

Người kia liền bắt đầu hướng dẫn gã, nắm lấy tay gã đặt trên đai lưng, hơi lạnh mơn trớn trên da và xúc cảm cọ xát quen thuộc đem đến gã một loại khoái ý không rõ tên. Gã không biết nó là gì, nhưng gã không bài xích nó, thậm chí, gã còn muốn nó nhiều hơn.

Trong khi gã miên man suy nghĩ, người kia từng bước một, tận tình dẫn đường cho gã.

"Đầu tiên phải làm thế này, sau đó là thế này, rồi lật nó qua, và..."

Bàn tay người kia thật linh hoạt, gã làm theo chỉ dẫn của người kia và thắt xong một nút thắt xinh đẹp.

Có phải gã bị ảo giác chăng? Gã thấy quang cảnh bỗng chốc trở nên mờ mờ ảo ảo, ẩn trong không khí thoáng có một hương vị kỳ quặc, làm gã say sưa không dứt. Gã nhìn mình trong gương, gò má gã ửng đỏ và đôi mắt mê ly tan rã, như bị dính thứ bùa phép tà ma.

Giờ phút này, thanh niên đang cao gầy đang cẩn thận buộc đai lưng theo chỉ dẫn của người nữ phía sau, bốn cánh tay áp sát, bàn tay người này đặt lên người kia, nếu không nhìn kỹ đến đai lưng, tư thế này tựa như người nữ đang ôm thiếu niên từ phía sau lưng vậy.

"Bước cuối cùng là buộc cho thật chặt." Người kia nói, "Kéo thật mạnh vào, Ran, dùng sức thắt nó lại."

Gã nghe lời, dùng sắc kéo chặt nút thắt lại, và hoàn thành. Gã đã mặc sau kimono một cách hoàn mỹ.

Ngay sau đó, gã như bị một lực vô hình kéo mạnh, buộc phải xoay người ra sau. Lúc này, khuôn mặt người kia lộ ra dưới ánh sáng, rõ ràng tức chút một.

Mái tóc hồng đào không thể che đậy gương mặt tinh xảo ấy nữa, đôi mắt đen lấp lánh khẽ cong thành hình trăng non, có lẽ là vì vui vẻ. Hai cánh môi tô đỏ màu rượu vang giương lên. Dung nhan quen thuộc này vốn đã khắc sâu trong tâm trí gã từ lâu, từ cái thời mà gã chỉ mới mười bốn tuổi và vừa rời khỏi trại giáo dưỡng thanh thiếu niên.

Nhưng có một điều khiến gã không kiềm nén được kinh hãi. Gã hình như thấy thân thể trần trụi của người kia, dưới ánh đèn ẩn ẩn lộ ra da thịt trắng hồng, không có lấy một mảnh vải che thân, cả người dựa khắn khít với gã. Mà từ góc độ này, gã mới hoảng loạn nhận ra, thì ra thứ mềm mại và đàn hồi cọ xát với bụng gã là--

"Em làm tốt lắm!"

Người kia cười.

Haitani Ran giật mình tỉnh giấc, bật người dậy nhìn chung quanh và sửng sốt phát hiện gã vẫn đang nằm trong căn phòng của mình. Không có kimono nào ở đây, cũng không có đai lưng trơn trượt như cá chạch, vì hết thảy chỉ là một giấc mộng của gã mà thôi.

Kể cả người kia và xúc cảm mơn trớn trên làn da gã cũng thế.

Vừa mơ hồ, lại vừa mang theo một cổ say nồng mị hoặc.

Gã nằm phịch xuống giường, cánh tay che lấy hai mắt, không nhịn được mà thở dài.

Chết thật.

"Chị [____]..." Gã thì thào tối nghĩa, liếʍ đôi môi khô khốc vì "gió lạnh".

Đã ba giờ sáng nhưng Haitani Ran không tài nào ngủ lại được nữa.