[Tokyo Revengers] Những Ngày Hoàn Lương Của Sano Erika

Chương 32: - Hanemiya Kazutora

Một lát sau, Hanemiya Kazutora dần tỉnh dậy. Cậu phát ra một tiếng rêи ɾỉ vì đau, tầm mắt lờ mờ dần rõ ràng dưới ánh sáng yếu ớt trong xe, khung cảnh người phụ nữ cầm súng bỗng xuất hiện trong đầu, đó là thứ cậu nhìn thấy trước khi ngất đi.

Ngất đi?

Hanemiya Kazutora giật nảy mình, trợn tròn mắt nhìn xung quanh. Cậu đang ở trong một chiếc xe, và ngồi bên cạnh cậu chính là người phụ nữ đáng sợ vừa nãy. Chị ta vừa hút thuốc vừa bấm điện thoại, thấy cậu đã chuyển tỉnh liền cười cười, không khác gì lần trước cả hai gặp mặt.

Nó sẽ thật bình thường, nếu như vừa rồi cậu không nhìn thấy chị ta chỉa súng vào đầu của người áo đen kia.

Thấy Kazutora vừa cảnh giác vừa sợ hãi, chị ta nhún vai chẳng để ý rồi mở thêm đèn. Lúc này, Kazutora mới nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ ấy.

Cậu sửng sốt.

"Chị Michelle?" Kazutora kinh nghi.

Michelle gật đầu cười, một tay đặt điếu thuốc vào gạt tàn, một tay xoa đầu cậu bạn nhỏ. Cậu nhóc vẫn không buông cảnh giác, rụt đầu tránh khỏi bàn tay cô. Thấy thế, cô thu tay lại, vẫn giữ nguyên điệu cười, nhưng lúc này, trông nó có vẻ lạnh hơn ban nãy.

"Hanemiya-kun, nói chị biết," Cái giọng trầm khàn của người phụ nữ ấy vang lên trong không gian chật hẹp của chiếc xe, "Em đã thấy những gì?"

Michelle đang thử.

Nếu Hanemiya Kazutora trả lời không hợp ý Michelle, con súng mini trong đai lưng áo của cô luôn trong tình thế sẵn sàng để bắn xuyên qua đầu của thằng nhóc.

Còn nếu Hanemiya Kazutora thông minh hơn một chút...

Michelle nhướng mày, kiên nhẫn chờ đợi đứa trẻ xui xẻo này.

"Thấy gì chứ? Chị nói gì, em không hiểu." Kazutora cố tỏ ra bình thường, "Em vừa đi dạo một chút thì tự nhiên bị ai đánh ngất, tỉnh lại thì đã ở trên xe chị rồi."

Michelle bật cười, không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm đứa trẻ họ Hanemiya. Cậu nhóc dường như cũng đã vơi đi sự sợ hãi, cẩn trọng quan sát từng biểu cảm của Michelle, nhưng không nắm được gì ngoài nụ cười nhạt nhẽo kia của chị ta.

Một hồi, Michelle nhìn qua cửa sổ, xe đã rời khỏi Shibuya.

"Đừng căng thẳng như thế, cứ bình thường như những lúc trước đi." Michelle nói, sắc mặt vẫn không thay đổi.

Cô nảy ra một ý tưởng.

"Còn bây giờ," Michelle xoa đầu cậu nhóc, lúc này cậu lại chẳng dám né tránh, "Đi Eka chơi nhé. Hai ngày sau chị cho người đưa em về, đến lúc đó, chị mong sẽ được nghe lại câu trả lời của em."

Hanemiya Kazutora biết, từ cái lúc cậu không nén được tò mò lén đi theo người phụ nữ này, cậu đã không có quyền lựa chọn gì nữa, nhất là khi bên cạnh có thể có vài khẩu súng đang chực chờ hạ sát cậu.

Cậu gật đầu, ngoan ngoãn ngồi im.

Michelle hài lòng với thái độ của cậu nhóc, cô lại hỏi, "Em có cần chị gọi giúp ba mẹ chứ?"

Cậu nhóc không trả lời, chỉ cúi gầm mặt.

A, không lẽ...?

"Bỏ nhà đi à?"

Cậu nhóc vẫn không trả lời, nhưng bả vai hơi giật mình một chút.

Michelle cười đến vui vẻ, như vậy chẳng cần phải tốn công sức để che giấu nhà Hanemiya làm gì, chính con của họ đã tạo ra một lí do tuyệt trần cho đợt "bắt cóc" này rồi.

Nhưng thường thì, có rất nhiều nguyên nhân khiến cho những đứa trẻ tầm tuổi này bỏ nhà ra đi như cha mẹ không quan tâm, thiên vị, ngược đãi, cãi nhau, vân vân. Không biết cậu nhóc này thuộc về loại nào nhỉ?

Chậc, nghĩ chi cho mệt, hỏi thẳng không phải nhanh hơn sao? Michelle tự nhủ.

"Này nhóc, sao lại bỏ nhà thế?" Michelle hỏi, "Cãi nhau với gia đình à?"

Kazutora chỉ nhìn cô một cái, hơi chần chừ rồi lại không nói gì. Cô nhàm chán, khoác tay lên vai cậu nhóc và kéo mạnh cậu vào lòng khiến cậu giật nảy mình, biểu cảm thú vị khiến cô có chút hài hước.

Cô vỗ vai cậu, định tiếp tục trêu chọc thì thấy sắc mặt cậu nhóc bỗng tái nhợt, như thể bị đυ.ng đến vết thương.

Vết thương?

Sực nghĩ ra điều gì đó, Michelle đanh mặt, thả lỏng đứa trẻ tóc đen rồi vạch áo khoác cậu ra một cách bạo lực. Kazutora kinh hãi, muốn né tránh bàn tay cô nhưng không thể, sức lực của cậu thế mà không chống lại được người phụ nữ này.

Cứ thế, hai cánh tay của Kazutora lộ ra trần trụi dưới ánh đèn mờ trong xe, những vết lằn đỏ và sẹo tím cay đôi mắt người nhìn.

Michelle siết chặt lấy áo khoác, nụ cười luôn trên mặt lúc này đã tắt ngúm.

"Tch, bạo lực gia đình à," Michelle dừng lại một giây, chuyển thành lời đề nghị, "Muốn chị giúp xử lí không?"

Kazutora nghe thế, vội lắc đầu. Cậu nói, "Cha em bảo rằng đây chỉ là kỷ luật gia đình thôi chị. Không có gì đáng lo đâu chị."

"Kỷ luật gia đình, ha? Em đùa chị à?" Michelle cười lạnh, hậm hực cầm áo khoác bao lấy thân thể gầy yếu, phát dục không đầy đặn của Kazutora.

"Nếu là kỷ luật gia đình, vậy em trả lời chị, tại sao em lại bỏ nhà ra đi?"

"Không phải chỉ là kỷ luật thôi sao?"

"Nói thử xem nào, Hanemiya Kazutora."

Kỷ luật gia đình trong lời gã đàn ông với cái danh người cha kia, chẳng qua chỉ là tấm mộc để che đậy cái vẻ xấu xí đến cùng cực của bạo lực gia đình mà thôi. Rõ ràng là đấng sinh thành, nhưng lại nhẫn tâm hành hạ máu mủ ruột thịt của mình thế này.

Nhân tính tɦác ɭoạи, đạo đức chôn vùi?

Michelle cầm lấy điếu thuốc lá còn cháy đỏ trên gạt tàn, rít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

Cô không có được tình thương đầy đủ của cha mẹ từ nhỏ, vì thế cô biết rõ rằng một đứa trẻ có thể đặt bao nhiêu kỳ vọng vào cái tình thương keo kiệt đó. Nhưng dù có ngoan ngoãn nghe lời như thế nào, thì nhìn đi, kết quả chỉ là nhận lại tổn thương dưới cái lớp "Kỷ luật gia đình".

Tình thân, đối với cô, là thứ rất quý giá và quan trọng, là bảo vật mà cô sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để bảo vệ nó.

Nhưng không phải thứ tình thân rẻ tiền kia.

Mẹ kiếp!

Michelle nghiến răng, ngón tay siết chặt điếu thuốc lá khiến chúng bị cháy sém, nhưng cô chẳng mảy may đau đớn. Cô rất phẫn nộ bởi những kẻ dùng bạo lực để coi thường tình thân mà cô tôn sùng.

Bỗng nhiên, một bàn tay hơi lạnh cầm lấy tay Michelle. Cô nhìn lại, thấy cậu nhóc Kazutora đang cẩn thận gỡ từng ngón tay cô ra, lấy điếu thuốc đặt lên gạt tàn rồi bối rối xem vết cháy mờ nhạt, thần sắc lo lắng.

Michelle ngơ ngẩn.

Cô tự hỏi, đứa trẻ này chịu nhiều tổn thương, nhưng sao nó vẫn có thể ôn nhu như thế?

Cô đột nhiên nghĩ đến Manjirou.

"Kazutora-kun, chị gọi em như thế nhé," Michelle nói, đón nhận đôi mắt màu cát vàng kia một cách điềm tĩnh, "Chị có thể giúp em rời khỏi căn nhà đó."

"Em có muốn đi theo chị không?"

Kazutora giật mình, rồi cậu lắc đầu, lại tiếp tục mân mê lấy vết cháy sém trên bàn tay trắng nõn kia.

"Vì sao?" Michelle hỏi, "Chị có đủ năng lực để làm điều đó, và em sẽ chẳng bao giờ phải chịu cái cảnh kỷ luật đó nữa."

Chần chờ một lúc lâu, Kazutora mới đáp, "Vì mẹ em."

"Em từng nghe mẹ nói, nếu không phải vì em, vì ba em, mẹ sẽ có cuộc sống tốt hơn hiện tại rất nhiều. Nhưng mẹ em bây giờ chẳng có gì trong tay cả. Mẹ chỉ có em thôi."

"Nếu đến cả em cũng đi rồi, mẹ em sẽ hỏng mất."

A, đứa trẻ này, tại sao em lại ôn nhu như vậy?

Bàn tay cô khẽ vỗ về khuôn mặt tinh xảo của Kazutora. Michell thở dài, quyết định dừng đề tài ấy tại đây.

"Ngày mai em có địa điểm nào muốn đi không?"

"Dạ?" Kazutora nghi hoặc.

"Chẳng phải em trốn khỏi nhà sao? Ngày mai chị có thời gian, em muốn đi đâu, chị dắt em đi chơi một chuyến." Michelle nói, "Chậc, Roppongi toàn là viện bảo tàng không à. Mấy đứa nhóc như em thì thường thích công viên giải trí nhỉ, để xem..."

Nghĩ một lúc vẫn chưa được gì, Michelle thở dài, cất việc này lại vào ngày mai. Lúc này cô chỉ muốn về nhanh nhanh một chút rồi nghỉ ngơi thôi. Kimono này thật sự quá bất tiện. Lần sau cô sẽ không bao giờ ngựa bà mà đi mặc Kimono tà lưa bạn trai tương lai nữa.

Không để bộ quần áo phức tạp ấy dằn vặt mình nữa, cô nhanh chóng nới đai lưng và cởi phần Kimono trên ra.

Thế mà, cậu nhóc Kazutora lại tưởng cô định cởi đồ ngay trong xe, lập tức đỏ mặt quay đầu sang một bên, nhưng quay đi thì vẫn thấy hình ảnh người phụ nữ ấy thông qua lớp kính cửa sổ. Cậu nhóc không biết làm thế nào cho phải, liền lấy hai tay che mặt.

Hành động vụng về ấy khiến Michelle bật cười.

"Này nhóc, chị có cởi hết đâu mà nhóc ngại thế?"

Kazutora hé mắt nhìn qua kẽ tay. Đúng là chị ta không cởi hết thật, chỉ thoát hai cánh tay và phần trên khỏi lớp Kimono, phần dưới vẫn được giữ nguyên bằng đai lưng, bên trong có dùng đai áo an toàn quấn chặt lấy ngực.

Nhưng mà vẫn lộ da thịt quá, Kazutora đỏ mặt tía tai.

Đột nhiên, tầm mắt cậu bị hấp dẫn bởi hình xăm phía sau lưng của Michelle khi cô vừa cúi đến trước lấy điện thoại.

Đó là hình xăm con đại bàng, đầu hướng lên trên và hai cánh giương rộng, trông cực kỳ uy phong, cứ như thể nó đang sải cánh và sẽ bay lên bầu trời bất cứ khi nào nó muốn. Lãnh địa của loài đại bàng chính là cả một vùng trời rộng lớn không có điểm cuối.

Thật tự do.

Draken cũng có hình xăm con rồng trên thái dương, nhưng nó lại được xăm theo kiểu cách điệu chứ không sống động như thế này.

Tuy vậy, thứ hấp dẫn cậu hơn cả đại bàng là hình xăm con hổ bên vai phải của Michelle.

Con hổ bằng mực ấy được xăm rất tinh vi và khéo léo, trông cực kỳ hung hãn, bốn chân ngự trị trên làn da khỏe mạnh kia và lan đến tận xương quay xanh, đôi mắt sắc lẹm của nó và cặp răng nanh nhọn hoắt khiến cậu cảm thấy rùng mình, vì cứ như chỉ cần cậu làm điều gì bất kính với chủ nhân nó thì nó sẽ ngay lập tức vồ lấy xé nát cậu.

Kazutora, trong tên của cậu cũng có từ "Hổ".

Cậu muốn làm một con hổ.

Cậu muốn bản thân mình có thể mạnh mẽ hơn nữa, giống như con hổ kia.

"Em muốn đi xăm hình." Kazutora kiên định nói.

Michelle gật đầu, xem như đã chốt được một nơi để đến cho lịch trình ngày mai. Cô sẽ đưa cậu nhóc này đến chỗ của Kawaragi Sousuke. Hai chiếc tattoo sống động đến thần kỳ trên người cô là nhờ một bàn tay của cậu ta chứ không ai.

Chắc hẳn chúng đã khiến cho cậu nhóc này hứng thú muốn có theo chứ gì, Michelle liếc nhìn con hổ dữ dằn trên cánh tay phải của mình.

Đại bàng giương cánh, vua của bầu trời, biểu tượng cho sức mạnh và lý tưởng sống tự do, đồng thời cũng là biểu tượng cho địa vị của người đứng đầu một tổ chức ngầm.

Hổ lên núi, chúa tể sơn lâm, biểu tượng cho quyền lực, cao quý, sự thống trị và hoang dã, không chấp nhận gông xiềng.

Sắp tới, khi cô chính thức đặt chân vào giới Yakuza, sẽ là một con rồng nữa xuất hiện bên cánh tay trái.

Ba con vật, ba biểu tượng, đều đại biểu cho một mục đích duy nhất mà Michelle hướng đến.

Quyền lực.

_____________________

Thông tin chỉnh sửa: Trong manga, Kazutora xăm con hổ trước khi thành lập Touman. Trong tác phẩm, tôi xin phép thay đổi tuyến thời gian một chút. Cảm ơn.

Hôm nay đăng chương mới hơi trễ do tôi đắm mình trụy lạc vì drama green tea mọi người :3