*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiệc sinh nhật nho nhỏ của Emma đã kết thúc, ai về phòng nấy mà ngủ.
Erika trở về phòng, tắm một trận cho thoải mái. Mái tóc hồng ướŧ áŧ nằm ngoan ngoãn trên tấm lưng trắng nõn. Dòng nước ấm từ vòi sen rơi vào đỉnh đầu, chảy xuyên khe ngực, đi qua chiếc bụng săn chắc, rồi lăn xuống cặp đùi thon thả.
Thân hình Erika không phải loại gầy gò, cũng không phải kiểu ngực công mông thủ. Nhiều năm tập luyện quyền anh và võ đạo giúp cô sở hữu thân hình rắn chắc, các cơ bắp rõ rệt. Cả người Erika toát lên hương vị quyến rũ và mạnh mẽ của người từng trải, mặc cho bên trong cô vẫn là nét ngây thơ, trinh nguyên của tuổi 18.
Cô vuốt tóc sang một bên, để lộ ra hình xăm đại bàng hung ác với đôi cánh giang rộng, trông trái ngược với thân thể mỹ miều kia.
Erika vặn đóng nước, lấy khăn giắt tóc lên rồi ra khỏi phòng tắm. Cô nhìn vào hình xăm sau lưng của mình thông qua gương bàn trang điểm. Không còn bị tóc che, hình xăm đại bàng kiêu hãnh sải cánh trên tấm lương ấy. Ở sau gáy của Erika xăm một chữ thập đen xám đè lên hình tròn đỏ, biểu tượng của Tokyo Akehisa.
Dòng máu của cô đã nhiễm màu mực, và trên tấm thân nõn nà được khắc lên hình xăm dữ tợn. Erika rút ra một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi thật sâu. Cô nhả khói, nhìn vào gương lần nữa rồi tròng váy ngủ vào. Sau đó, cô sấy cho tóc khô và thả ra. Mái tóc dài đến eo lần nữa che lên hình xăm trên cơ thể.
Erika, trên người là chiếc váy ngủ hai dây, cứ như vậy mà ra ban công sau nhà hút thuốc lá. Những người khác trong gia đình đã ngủ. Chẳng ai để ý đến tiếng đóng cửa phòng và vài tiếng bước chân nhỏ bé của cô gái, ngoài một người đã ở đây từ trước.
Là Shinichirou. Anh cũng ra đây để hút thuốc, cùng với chiếc gạt tàn có hai mảnh tàn thuốc.
Anh đã hút đến điếu thứ ba, tức là anh đã ở ngoài này được một lúc lâu. Anh trầm ngâm ngồi đó, như có điều suy nghĩ.
"Em không ngủ à?" Shinichirou hỏi.
Erika lắc đầu, vài giọt nước còn sót lại trên tóc theo chuyển động mà bắn ra ngoài. Một giọt vô tình văng lên má của Shinichirou. Anh không để ý mà chỉ cau mày trước chiếc váy ngủ mỏng manh của Erika.
"Buổi tối trời lạnh lắm đấy." Anh nhắc nhở. "Vào lấy thêm cái áo khoác đi em."
Erika chẳng thèm quan tâm. Cô ngồi bệt xuống sàn, bắt chéo chân, ngước đầu ngắm nhìn bầu trời đêm đông. Không một gợn mây, cũng không có lấy một ngôi sao. Trời tối đen. Khói thuốc như ẩn như hiện, bốc lên rồi tan ra.
Cả hai không nói chuyện với nhau. Một hồi sau, Shinichirou mở lời, luôn là vậy.
"Em hút thuốc từ lúc nào thế?" Anh hỏi.
Erika bâng quơ, "Em cũng chả nhớ. Chắc hồi cấp ba."
"Hút thuốc không tốt đâu." Anh nhíu mày.
"Coi ai đang nói kìa." Erika chỉ vào điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay anh trai.
Anh thở hắt, sương trắng từ hơi thở hòa vào với không khí lạnh lẽo. Anh dập điếu thuốc vào gạt tàn. Rồi Shinichirou lùi vào sau một chút, dang rộng vòng chân rồi chỉ tay vào chỗ trống trước mặt.
"Lại đây."
Erika nghi hoặc.
"Ngồi vào đây, anh ôm cho ấm. Áo ngủ của em đã mỏng như vậy mà còn không thèm mặc áo khoác. Kẻo ngày mai lại cảm lạnh cho xem."
Erika không thèm trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào ông anh hai dong dài của mình. Vài phút sau, thấy em gái không phản ứng, Shinichirou đứng dậy, vòng qua sau lưng Erika và ngồi phịch xuống. Hai tay anh ôm lấy em gái vào lòng, hai chân đẩy về phía trước và bắt chéo hờ. Cả người Erika lúc này nằm gọn vào lòng anh.
Cô sửng sốt, định vùng vẫy thì nghe thấy giọng nói của anh trai thì thầm.
"Thật giống chúng ta lúc bé."
Erika dừng lại.
Tư thế này là tư thế cô thích nhất khi còn nhỏ. Vào những ngày đông lạnh, chờ đến khi cả nhà đều đã ngủ, Erika có thói quen lén ra ban công phía sau nhà cùng anh trai, nằm gọn trong l*иg ngực của Shinichirou và lắng nghe anh kể chuyện. Shinichirou sẽ xoa tay giúp Erika làm ấm, cọ đầu vào tóc cô và xuýt xoa khen mùi trên ấy, dù anh biết kia chẳng qua là mùi của sữa tắm. Chẳng bao lâu, Erika sẽ thϊếp ngủ trong vòng tay của Shinichirou. Đó là hai anh em hồi nhỏ, chỉ có nhau và chỉ dựa vào nhau.
Từ khi chuyển đi, thói quen đó đã là chuyện rất lâu về trước.
Bây giờ, cả cô và anh trai đều đã lớn. Một vòng khoanh chân của Shinichirou đã không thể bao lấy hai chân Erika nữa. Cô khẽ cựa mình, đẩy hai chân thẳng tắp ra ngoài và đặt lên chân của anh, cả người dựa vào l*иg ngực anh.
Hai anh em đang hoài niệm, hoài niệm về những ngày tháng đã qua.
Điếu thuốc trên tay Erika đã hao hết một nửa. Cô chẳng buồn để tâm, chỉ ngắm nhìn bầu trời đen như mực trên đỉnh đầu. Phía sau cô là đôi mắt đen láy hệt như bầu trời kia, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự ôn hòa và ấm áp mà nơi ấy không có được.
Bỗng, Shinichirou nói, "Anh đã nghe về chuyện của Tokyo Akehisa."
Lúc này, giọng anh có chút trầm và chứa nhiều tâm sự.
Shinichirou đã nghe về những chuyện Tokyo Akehisa đã làm. Không chỉ nghe thôi, mà còn biết tường tận.
Akashi Takeomi đã báo với anh về băng đảng này. Tokyo Akehisa là băng nhóm bất lương mới xuất hiện trong năm nay, địa bàn rộng, kiểm soát nhiều băng dưới trướng, các thành viên chính chủ yếu hoạt động ở Roppongi. Tokyo Akehisa làm rất nhiều thứ, đánh nhau, bảo kê địa bàn, cho vay nặng lãi, bán thuốc cấm, tiếp tay mại da^ʍ, giao dịch hàng nóng. Chỉ trong chưa đầy một năm mà hung danh băng đảng này đã vang khắp Tokyo. Kẻ đứng đầu là một người phụ nữ tên Michelle.
Nếu không phải trước đây đã nghe về Tokyo Akehisa qua lời của Erika, hẳn anh cũng chẳng đoán được Michelle kia chính là Erika.
Erika đang suy đoán về biểu cảm của anh lúc này. Là sợ hãi? Hay là chán ghét? Là ghê tởm? Hay là thất vọng? Tim cô đột nhiên đau nhói.
Từ khi làm cái nghề này, cô chưa bao giờ quan tâm đến việc kẻ khác nghĩ gì về mình, cũng chẳng ngại thể hiện sự tàn nhẫn của mình. Nhưng nếu là Shinichirou thì không được.
Sano Shinichirou đã, đang và sẽ luôn là người cho Sano Erika hi vọng sống trên cuộc đời này.
Vào những đêm trằn trọc trên giường, với tay chạm lấy những viên thuốc vương vãi dưới chăn, giọng nói của Shinichirou lại xuất hiện, gạt phăng những ý định tiêu cực đang vờn quanh tiềm thức cô.
Dù rằng tổn thương từ lời nói của Sano Shinichirou vẫn còn, nhưng so với nó, tình thương mà Sano Shinichirou mang lại cho cô càng như biển cả vô tận.
Chẳng ai nói gì. Erika tựa đầu vào vai anh trai, anh khẽ siết lấy người cô. Chỉ nghe một tiếng thở dài của Shinichirou, rồi anh nói, khiến cho hốc mắt Erika bỗng nóng lên.
"Erika, đừng bao giờ nghĩ đến việc anh đối nghịch với em. Điều đó sẽ chẳng xảy ra lần nào nữa."
"Bất kể em có làm điều gì, hay trầm luân trong bóng tối như thế nào, hãy nhớ, anh hai vẫn luôn đứng đằng sau và ủng hộ em."
"Nếu một ngày em mệt mỏi và muốn quay đầu, hãy đứng yên một chỗ và gọi cho anh, anh sẽ chạy đến tìm em."
"Anh sẵn sàng kéo em ra khỏi nơi tối tăm kia, đưa em đi dạo dưới ánh mặt trời, mua cho em thật nhiều bánh dưa gang và Erika sẽ lại ngồi lên vai anh, cùng anh đứng trên tầng thượng ngắm bình minh ló dạng."
"Anh hứa với em đấy. Vậy nên, Erika..."
Shinichirou xoay người Erika lại, buộc cô phải đối mặt với anh. Trái với những gì cô nghĩ, biểu cảm của Shinichirou chẳng hề có sợ hãi, chán ghét, ghê tởm hay thất vọng.
"Hứa với anh, hãy sống sót. Cho dù có chuyện gì xảy ra, nhất định phải sống, hơn nữa phải sống cho thật tốt..."
"Lúc nhỏ, anh đã hứa sẽ bảo vệ em suốt đời. Lớn lên, anh cũng không có ý định thay đổi đâu."
"Erika bé bỏng, hứa với anh hai đi."
Shinichirou lúc này, dịu dàng, chân thành, thương yêu, trân trọng, cưng chiều, dường như mọi thứ tốt đẹp trên đời đều hiện hữu trên khuôn mặt anh.
Đây chính là anh trai của cô, Sano Shinichirou.
Erika khóc.
Đã bao lâu rồi Erika chưa khóc nhỉ? Là từ lần cãi nhau bảy năm trước? Khác với tiếng khóc buồn bã khi ấy, lúc này, Erika chỉ rơi một giọt nước mắt, nhưng lại hàm chứa hàng trăm loại cảm xúc hỗn tạp.
"Anh hai..."
Cho dù em của 11 tuổi, 18 tuổi, 28 tuổi, 48 tuổi hay thậm chí là 78 tuổi, cho dù em đã trưởng thành thành một cô gái xinh đẹp, hay sau này sẽ già đi với gương mặt đầy nếp nhăn...
Trong vòng tay anh hai, em mãi mãi chỉ là cô bé nhỏ nhắn năm ấy, chạy lủi thủi đằng sau, hai cánh tay béo tròn như củ khoai ôm lấy chân anh, khóc thút thít và nhõng nhẽo gọi hai tiếng...
"Anh hai..."
"Em hứa."
Erika cong người lại, đầu dựa vào l*иg ngực Shinichirou, lẳng lặng nghe tiếng tim đập của anh. Vững vàng, tốt đẹp.
Cô lẩm bẩm hai từ thân thương, rồi thϊếp ngủ trong cái ôm ấm áp và an toàn.
Anh hai.