Cách đây vài ngày, Erika đã hứa sẽ tổ chức sinh nhật muộn cho Emma.
Ngày 25 tháng 6 lúc trước, cô vì công việc bận mà không về dự sinh nhật được, mà vì người thân không đầy đủ nên Emma quyết định không tổ chức, người biết đến ngày này chỉ có ông, Shinichirou, Erika và Manjirou. Sau khi xem xong lịch trình, thấy công việc của tháng 11 cũng không nhiều nên Erika quyết định sẽ cùng gia đình làm một bữa tiệc bù cho Emma.
Erika đã mua một đôi khuyên tai để làm quà cho Emma. Đó là một loại khuyên tai bản dẹp, dáng dài, họa tiết mặt trời mọc với nền đỏ và đen, ở giữa có một hình tròn trắng. Đây là món quà mà cô đặc biệt thuê người làm riêng, độc nhất vô nhị trên đời. Ai nhìn vào cũng hiểu được rằng, Erika quan tâm đến Emma như thế nào.
Nhưng khi đang đóng gói, Todoroki Yuma đi ngang qua và nhìn thấy món quà. Không biết ngẫm nghĩ gì, ngay sau đó, biểu cảm Todoroki rất khó nói.
"Michelle này, tao nhớ Emma chưa có bấm lỗ khuyên tai."
Erika khựng lại, rối rắm nhìn Todoroki, rồi lại rối rắm nhìn món quà nhỏ. Song cô vẫn tiếp tục vui vẻ gói quà. Không sao, không có thì cô dắt em ấy đi bấm luôn.
"Hồi trước mày kể tao, lúc sinh nhật chính thức của Emma mày cũng định tặng em ấy một đôi khuyên, nhưng Emma nói em ấy sợ đau nên không muốn bấm."
Sét đánh ngang tai.
Erika làm rơi món quà nhỏ lên bàn, cả người cứng đờ. Nếu Emma không muốn bấm lỗ tai thì làm sao mà mang được khuyên? Mà nếu đã không mang được thì tặng khuyên tai làm gì?
Ơ kìa...?
"Thế nên tao mới nhắc mày rồi." Todoroki xoa mạnh đầu Erika khiến tóc cô rối tung cả lên. "Quà sinh nhật gì mà toàn dây chuyền, khuyên tai, vòng tay, lắc chân, khuyên mũi không vậy? Ít nhất cũng phải đổi một thứ khác chứ, con nhỏ này!"
Erika có một thói hư tật xấu, đó là không có tâm khi tặng quà cho ai đó.
Vào sinh nhật của Todoroki Yuma, Erika đã vớ đại một chiếc khuyên mũi màu xanh lá bắt mắt ở trung tâm thương mại. Nó giống như một cái điềm xui vậy. Và ngay hôm sau, Todoroki Yuma phát hiện bạn gái của hắn cắm cho hắn một cái sừng cao hai mét. Hậu quả là Todoroki điên lên đập cho tên kia vào bệnh viện nằm hẳn hai tháng.
Vào sinh nhật của Kawaragi Sousuke, Erika đã tặng cho hắn một chiếc vòng tay bằng vàng thật khá nặng và năn nỉ Kawaragi đeo suốt cả ngày hôm đó. Điều này dẫn đến Kawaragi liên tục vẽ lệch hai món hàng. Kawaragi tức giận đến nỗi đình công tận ba ngày trời và không thèm nhìn mặt Erika.
Sau khi biết được việc đó, Erika quyết định sẽ chuẩn bị quà sinh nhật kỹ càng một chút. Ví dụ như sinh nhật Shinichirou, cô đã bỏ cả đống tiền để đặt riêng thợ bạch kim làm hẳn một cái... dây chuyền.
Quanh đi quanh lại, trong đầu Erika chỉ nghĩ được rằng, ai mà chẳng thích phụ kiện làm đẹp trên người, tặng như vậy là quá hợp lý còn gì.
Quá bất đắc dĩ với con bạn lâu nay kiêm cấp trên này, Todoroki Yuma quyết định cùng Erika đến trung tâm thương mại chọn quà sinh nhật. Nhưng vấn đề lớn ở đây là...
"Mấy giờ mày đi Shibuya?"
"Một tiếng nữa."
"...?"
Cái l*n mẹ, thế thì bạn nhanh cái chân lên hộ tôi dm bạn.
"Cái đầm này thì sao?" Todoroki chỉ vào một chiếc đầm đuôi cá mà ma nơ canh mặc.
"Không, nhìn già quá!" Erika lập tức lắc đầu.
"Tặng đồ skincare?" Todoroki cầm một chai nước hoa hồng lên.
"Không, da Emma lung linh lắm, xài linh tinh hư da sao mày!?" Erika giơ hai tay chữ X.
"Hay mua cái này mày?" Erika chỉ vào một bộ đồ lót ren màu đỏ.
"Giữ cái liêm tiết của mày lại con b!tch này!" Todoroki ném túi xách vào đầu Erika, và người nhân viên ném cho Todoroki đôi mắt hình viên đạn, khiến cho cái khuyên mũi xanh lá của Todoroki Yuma run lên như cái cách chủ nhân nó đang sợ hãi.
Má, nhân viên đ*o gì ghê gớm vậy !?
Erika ủy khuất xoa đầu. Cô thật sự không nghĩ ra phải mua gì hết. Hay là cứ tặng khuyên tai rồi đánh thuốc mê Emma xong bấm khuyên cho con bé nhỉ? Lúc dậy chắc nó hết đau rồi chứ ha.
"Dẹp cái suy nghĩ í ẹ của mày ra khỏi đầu nhanh! Còn có ba mươi phút đấy!"
Nhưng mà đi dạo hết trung tâm rồi cũng có biết tặng món quà gì đâu. Erika oán giận. Bỗng, cô nhìn thấy một thân hình quen thuộc.
A, là Akashi Takeomi, thằng cha nội trong Hắc Long ngày xưa bị Erika đánh một trận rớt răng vì tội nắm bím tóc cô và thổi khói thuốc vào!
"A-ka-shi Ta-ke-o-mi!"
Nghe thấy tên của mình được hét to và ngân dài một cách nổi da gà, có phần quen quen, Akashi Takeomi ngoái lại nhìn. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, cả người hắn lại bắt đầu run lên, chỗ eo bị hung thủ đánh ngày xưa giờ lại nhói lên từng đợt.
Chó má, con nhóc này là Sano Erika chứ không ai!? Cái bản mặt thèm đòn đó của nó, làm sao mà hắn có thể nhầm được!
"Anh Takeomi!" Erika ôm lấy cổ Akashi Takeomi, khiến cho hắn suýt nữa ngã khuỵu gối. Hắn nhăn mặt, lườm nguýt con nhóc đã đánh mình bầm dập ngày xưa.
"Cơn gió độc nào thổi mày tới đây vậy em?" Akashi cáu gắt, "Ôm ôm mẹ mày, chắc mày với anh lại thân!?"
Bỏ ngoài tai thái độ khó chịu của hắn, cô nhanh chóng vào thẳng vấn đề. "Anh, giúp em lựa quà sinh nhật đi!"
"Mắc gì anh phải làm?"
"Tình nghĩa anh em ngày xưa cùng hút chung một điếu thuốc!"
"Đ*o có! Mày đừng có vu khống, tội anh!"
Sao mày không thấy thằng nhãi đi theo mày đang nhìn tao bằng con mắt kỳ quái hả em? Thiếu điều nó in lên mặt hai chứ [dơ dáy] luôn kìa em! Tha cho anh mày!
Thuộc tính của Sano Erika: Ngốc bức đến độ có thiên phú làm những người luôn điềm tĩnh trong mọi trường hợp phải nổi điên, điển hình là Akashi Takeomi. Điểm này, Akashi luôn đinh ninh rằng, con nhà Sano, Tổng trường và nhỏ Erika như một khuôn đúc ra chứ chẳng ngoa.
"Anh, giúp em đi! Xíu em mời một điếu!"
"Chắc tao lại cần!?"
Nói thì nói thế thôi nhưng Akashi Takeomi đã bắt đầu theo chân Erika trên công cuộc lựa quà sinh nhật. Mỗi món đồ mà Todoroki và Erika chọn đều nhanh chóng bị Akashi bác bỏ không thương tiếc, đồng thời kèm theo hàng chục lời châm chọc như nhát dao ném vào tim hai đứa nhỏ (18 tuổi!).
Mà không châm chọc cũng khó, ai đời lựa quà sinh nhật mà chọn cà chua, dưa hấu, váy cưới, thùng rác!?
Akashi Takeomi cảm thán về độ chết não của hai đứa nhóc này. Sau đó, hắn kéo cả hai vào một gian hàng bán đồ lưu niệm, chọn lấy một con gấu bông nho nhỏ trông khéo léo và tinh xảo nhất đưa cho Erika.
"Đây, mua nhanh còn về."
Erika nhận lấy gấu bông. Cô không thể nào phủ nhận được đôi mắt thẩm mỹ của người trưởng thành như Akashi Takeomi. Đến cả cô còn thích con gấu bông này không muốn buông tay. Cô nhanh tay thanh toán, nhìn đồng hồ. Erika hoảng loạn.
Chết mẹ, trễ 5 phút rồi!
"Em đi trước nha anh Takeomi! Bye bye!"
Cô kéo Todoroki chạy như bay ra xe, hối hắn lái lẹ lẹ về Shibuya, để lại Akashi Takeomi với một đống dấu chấm hỏi to đùng trên đầu.
Rồi mày bảo mời tao một điếu đâu? Đâu?
Akashi Takemi tự lấy một điếu thuốc lá ra hút, gãi gãi cổ, thở dài. Hôm nay coi như xui, gặp ngay con bé trời đánh. Cứ tưởng bây giờ nó phải về Shibuya với Shinichirou rồi, ai ngờ lại chạy loạn tới Roppongi chọn quà.
Nhưng chẳng hiểu sao, lúc này, một suy nghĩ nghe có phần vô lí chạy qua trong đầu hắn rằng, có lẽ việc Sano Erika đến Roppongi không đơn giản. Nghĩ xem, trong năm nay, Roppongi là nơi bắt nguồn của thế lực bất lương cực lớn kia, trùng hợp cũng là thời gian con bé này xuất hiện ở đây.
Hắn nhả một làn khói thuốc xám, khuôn mặt hơi trầm xuống. Mong là con bé đó không liên quan đến thế lực kia. Dù sao cái thế lực đó chẳng hề đơn thuần là bất lương thôi.
Không biết rằng vừa có một hoài nghi to bự hướng về mình, Erika vẫn đang chạy thục mạng về nhà. Khi cô đặt chân đến trước cổng nhà thì đã trễ 30 phút kể từ lúc hẹn với Emma. Erika bồn chồn, không biết phải tìm lí do gì để biện minh cho mình.
Kẹt xe? Té xuống cống? Gặp tai nạn nên phải dừng lại? Nói như thế Emma lại cuống cuồng lên cho xem.
Đang lúc cô đứng đực ngoài cửa, đằng sau có người lên tiếng.
"Chị Michelle?"
Erika giật mình, xoay người lại. Người vừa gọi cô là cậu thiếu niên với đầu tóc xoăn tít cắt ngắn, giống như mấy tên bất lương mới vào đời, dưới khóe mắt có một nốt ruồi duyên, trông thì chợ búa thế nào, nhìn kỹ lại thấy nét đáng yêu.
Hanemiya Kazutora?
"Vâng." Hanemiya gật đầu, lại hỏi. "Chị không vào nhà ạ?"
"À chị--"
Giờ nói sao đây? Không lẽ nói do sợ quá nên chị không vào? Mười tám rồi mà thế này là mấy đứa nhỏ nó cười vào mặt, trời ơi!
Đang lúc Erika rối rắm không biết nên trả lời thế nào, Hanemiya bỗng dúi một chiếc túi vào tay cô.
Hanemiya nói, "Đây là quà sinh nhật muộn của em cho Emma. Chị giúp em mang vào nhé, em có việc gấp phải đi bây giờ."
Cậu nhóc nhanh chóng phất tay tạm biệt cô, để lại một Erika loay hoay với hai món quà trên tay. Đành vậy. Nếu không phải cầm quà của nhóc Hanemiya thì hẳn cô còn đứng thêm nữa. Erika bất đắc dĩ thở dài, nhấn chuông cửa.
Manjirou chạy ra mở cửa. Chắc do bực tức vì đang chơi nửa chừng mà bị phá đám, Manjirou xụ mặt hẳn, mặc dù vết bánh kem trên mặt cậu nhóc khiến cậu nhóc trông khá buồn cười.
Song khi nhìn đến người ngoài cửa là Erika, mắt cậu sáng rực lên. Cậu nhóc ôm chầm lấy cô, khuôn mặt dính bánh kem dụi vào chiếc áo sơ mi lụa của chị gái khiến nó trở nên nhem nhuốc, nhăn nhúm.
Erika bật cười, cũng ôm lấy đứa em trai lâu ngày không gặp. Phải nói là hơn nửa năm rồi. Dù sống chung trong cùng một tỉnh, nhưng Tokyo rất rộng lớn, khác khu mà không liên lạc với nhau là hầu như chẳng nghe được tung tích gì cả. Cả nhà Sano rất nhớ Erika, nhưng bản thân Erika không thể gọi về nhà thường xuyên được vì tính chất công việc đặc thù. Thế nên mới có việc cả nhà cách nhau mười mấy phút đi xe mà lại nửa năm không thấy.
Phía sau Manjirou là Emma. Con bé không biểu hiện nhiệt tình như anh trai. Nó chỉ đứng đó, nhìn hai chị em ôm lấy nhau. Emma cũng rất nhớ chị hai. Hôm nay là sinh nhật đầu tiên của nó mà chị hai hứa sẽ tham dự, mặc dù chỉ là sinh nhật bù. Nhưng trễ hơn ba mươi phút, nó đã nghĩ chị hai không về, và nó rất buồn.
Nhưng bây giờ, Emma vui vẻ trở lại. Vì chị hai của nó đã xuất hiện.
Erika nhanh chóng nhận ra Emma đứng thấp thỏm đằng sau. Cô buông Manjirou, gõ nhẹ vào trán cậu nhóc rồi đi đến trước mặt Emma. Cô ôm lấy em gái, khẽ vỗ về tấm lưng nhỏ gầy hơi run của nó. Đôi mắt cô bé đã rưng rưng, nhưng những giọt nước mắt buồn bã đã khô cạn, thay thế bằng niềm suиɠ sướиɠ được gặp lại người thân sau bao ngày xa cách.
"Chị xin lỗi nhé." Erika thì thầm vào tai Emma, "Có chút việc đột xuất. Xin lỗi vì đã hứa với Emma mà lại trễ hẹn thế này."
Erika hôn lên gò má em gái khiến cô bé đỏ mặt. Emma thẹn quá hóa giận, nhéo lấy khuôn mặt chị gái.
"Emma đáng yêu quá ta." Erika cười khanh khách, rồi cô cầm lấy ngón tay của Emma, khẽ hôn. "Lần này chị sẽ ở lại đây lâu hơn."
"Bao lâu ạ?"
"Qua năm mới chị mới đi."
Biểu cảm của Emma trở nên vui sướиɠ và sáng rọi, và cả Manjirou bên cạnh cũng thế. Chúng làm Erika nhớ đến những ngọn đèn đường vào buổi đêm. Có lẽ chúng thật bình thường vào ban ngày, nhưng ở khi màn đêm buông xuống, chúng chính là ngọn đèn dẫn dắt những kẻ dạo chơi, tựa như đốm lửa của hi vọng.
Và những đốm lửa ấy đang tồn tại trong đôi mắt của hai đứa trẻ ngây ngô.
Erika nghĩ, có gia đình thật tốt. Bởi dù cho Erika có là kẻ dị loại, hòa mình trong không khí này, cô cảm thấy mình thật may mắn. Vẫn còn có người đem tinh khôi đến đón nhận cô, mặc kệ trên lưng cô có đang gánh bao nhiêu thứ đi chăng nữa.