Anh Là Ai

Chương 45: Xuất Huyết Nội Sọ

Bệnh viện King

Ánh đèn huỳnh quang đâm xuyên qua khắp ngóc ngách trên hành lang trống hoắc, soi rõ bóng hình cô độc đang ngồi sụp xuống trước cửa phòng cấp cứu.

Bả vai người phụ nữ run lên, đôi tay bà che đi khuôn mặt tiều tụy nhưng cũng chẳng ngăn nỗi những giọt nước mắt đang len lỏi qua kẽ tay, rơi tí tách xuống sàn nhà.

Vừa cúp máy, Lê Khánh Nhã vội vã chạy đi ngay mặc kệ mắt cá chân tê dại vì mang đôi giày cao gót 10 cm.

Đứng ở đầu hành lang chứng kiến người mẹ xinh đẹp dịu dàng ngày nào trở nên suy sụp chỉ trong một đêm, trái tim cô đau quặng thắt từng cơn.

Cô đứng đó chốc lát điều chỉnh cảm xúc bất ổn của mình rồi hít một hơi thật sâu, mới chậm rãi tiến tới.

Lê Khánh Nhã đỡ bà Thu ngồi lên băng ghế, nhưng khi thấy cô bà ấy càng khóc lớn tiếng hơn khiến một người trước giờ không biết an ủi ai như cô phải khó xử.

“Ba con...Ba con ông ấy sẽ không sao đúng không?”

Chưa bao giờ bà Thu bất lực như vậy, người chồng mà bà hết mực thương yêu giờ đây lại rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, dù trước đó bà ấy có mạnh mẽ cỡ nào cũng không tài nào chống đỡ tình trạng hiện tại.

Nhã lúc này tựa như một chiếc phao cứu sịnh mà bà có thể dựa vào, cho bà hi vọng trong nỗi khốn cùng.

Cô vỗ vai bà, nhẹ giọng an ủi: “Ba nuôi là người tốt, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!”

Có nằm mơ cô cũng không ngờ một ngày nào đó cô thuyết phục người khác tin vào điều này.

Kể từ năm 7 tuổi, cô đã nhận ra được không một ai tốt đến hết đời cũng chẳng có ai xấu đến tận cùng, thế giới này đen trắng, thật giả lẫn lộn.

Dù đã cố gắng trấn an người bên cạnh nhưng những lo âu và phiền muộn trong lòng cũng không vì vậy mà giảm bớt.

“Con gọi anh rồi, có lẽ anh bận nên không bắt máy nhưng con có nhắn tin anh đọc được tin nhắn sẽ đến bệnh viện ngay! Mẹ đừng lo lắng, chúng ta sẽ cùng nhau ở bên cạnh ba, được không ạ?”

Bà Thu tựa vào người cô khóc nức nở. Đã 2 tiếng trôi qua, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Lê Thành Dương hớt hãi chạy tới phòng phẫu thuật, trên người anh vẫn còn nguyên đồng phục phi công, áo sơ mi đã mở hai cúc, góc áo hơi nhàu khiến anh không còn dáng vẻ tươm tất thường ngày.

Tuy vậy, chỉ với dáng người cao ráo và khuôn mặt điển trai của Dương cũng đủ lan toả sức hút mãnh liệt với nhân viên nữ trong bệnh viện.

Nhưng anh không nghĩ nhiều đến vậy, cảm xúc của anh đã dần bị che lắp bởi những lo lắng và căng thẳng đến tột độ.

Lê Thành Dương khụy một chân xuống trước mặt mẹ mình:

“Xin lỗi mẹ, con đến trễ!”

Nói rồi, anh quay sang nhìn Nhã: “Ba sao rồi em!”

Lê Khánh Nhã lắc đầu: “Ba đã vào phòng phẫu thuật 2 tiếng rồi! Nhưng tạm thời em và mẹ vẫn chưa biết tình trạng bệnh của ba, chỉ có thể đợi bác sĩ ra ngoài.”

Dương đứng dậy nhìn xuyên qua cánh cửa kính phòng cấp cứu nhưng vẫn không thấy được gì, anh xoay người đứng dựa vào tường, cụp mắt che giấu những gợn sóng sâu trong đáy mắt.

Đôi tay đan chặt vào nhau của anh đã nổi đầy gân xanh và run lên bần bật.

Thời tiết mùa thu tuy mát mẻ nhưng cũng chưa đến mức lạnh, vậy mà giờ đây Dương cảm nhận được cơn rét buốt đang ngao du khắp cơ thể mình từ trong ra ngoài.

Thế nhưng, tay anh lại đang ấm dần lên, anh ngước mặt chợt hình thấy bóng hình tiều tụy của mình từ đôi mắt long lanh, trầm tĩnh của Nhã.

Không hiểu sao, những bất an trong lòng anh lại vơi đi quá nửa, sự ấm áp từ đôi tay đang lan dần ra khắp cơ thể len lỏi vào trái tim đang đập dồn dập không theo quy luật của anh.

“Anh không sao.” Nói lời này, trong mắt anh đong đầy vẻ dịu dàng và ôn nhu nhưng cũng đang kiềm nén sự bất lực trước trò đùa số phận khiến nhiều người xót xa.

Thấy anh đã dần bình ổn, Nhã nhanh chóng rút tay lại, quay sang ôm vai tiếp trấn an bà Thu.

Lê Thành Dương nhìn đôi tay trống trải của mình, đáy lòng dâng lên nỗi hụt hẫng, mất mát.

Chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên ắng đến nặng nề, Dương nhìn lướt qua hai người bên cạnh rồi bắt máy.

“Ừm, anh đang ở bệnh viện...Ba vẫn đang cấp cứu...Anh biết rồi...Lát gặp lại!”

Bà Thu lúc này đã ngừng khóc, hốc mắt vẫn còn ửng đỏ ngước lên nhìn Dương: “Băng hả con?”

“Dạ mẹ!” Anh gật đầu.

“Con bé công việc bận rộn nghỉ ngơi không đủ, con đừng kêu con bé qua chỉ thêm lo lắng thôi.”

“Cô ấy đang trên đường tới, giờ con có nói gì cũng muộn rồi ạ.”

Bà Thu nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa.

Bác sĩ vừa ra khỏi phòng cấp cứu, Lê Thành Dương sốt sắng hỏi: “Ba tôi sao rồi bác sĩ?”

Bác sĩ khẽ gật đầu: “Bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn phải nhập viện điều trị.”

Câu nói của bác sĩ khiến mọi người bất giác thở phào nhẹ nhõm, nhưng Lê Khánh Nhã cũng không vì vậy mà quên chuyện quan trọng: “Rốt cuộc ba tôi mắc bệnh gì? Sao ông ấy lại ngất xỉu đến giờ vẫn chưa tỉnh ạ?”

Bác sĩ nhìn người nhà một lượt rồi lên tiếng: “Chủ tịch Hoàng có lẽ đã chịu cú sốc nào đó làm tăng huyết áp động mạch dẫn đến xuất huyết nội sọ. Bệnh nhân sẽ tỉnh lại sau 24 giờ, nhưng người nhà chú ý tuyệt đối đừng khiến bệnh nhân kích động tránh bệnh tình thêm nặng. Hiện tại, bệnh nhân cần nhập viện để điều trị bằng thuốc truyền tĩnh mạch liên tục và theo dõi huyết áp cho đến khi bệnh tình dứt điểm.”