Anh Là Ai

Chương 40: Dị Ứng Hải Sản

Từ sau vụ án Bùi Chí Viễn, sở cảnh sát nhàn hạ hơn nhiều, những cán bộ nơi đây không còn vẻ tiều tụy, mệt mỏi như trước kia ngược lại đầy tươi tỉnh, nhiệt huyết khiến phòng làm việc của họ trở nên náo nhiệt hơn.

Thỉnh thoảng xảy ra vài vụ trộm cắp nhưng cũng không làm khó cảnh sát, đa số đều thầm nghĩ nếu sở cảnh sát luôn nhàn hạ như vậy thì tốt biết mấy.

Thế nhưng, chính những con người ấy lại hiểu hơn ai hết, cuộc sống như vậy chỉ ngắn ngủi mà thôi, lúc nào cũng luôn nhắc nhở bản thân lên sẵn dây cót đối phó với tình huống bất ngờ để xứng đáng với những đồng thuế của nhân dân.

Vì vậy, khoảng thời gian này khiến cảnh sát đều trân trọng hơn ai hết từng phút từng giây sống trọn cuộc sống đời thường của mình, tan làm đúng giờ, tận hưởng niềm vui bên gia đình nhỏ.

Trái lại, những người độc thân như Đinh Thúy Hà lại không ngừng oán thán ông trời không có mắt, cứ thích để cô nhìn người khác ân ái mà tức suýt hộc máu.

Các đồng nghiệp rủ nhau yêu đương vậy mà chừa cô ra, mỗi ngày cô đều phải cố gắng về trễ hơn họ để khỏi phải chứng kiến những người này tay trong tay tan ca cùng nhau, đôi khi cô còn thầm mặc niệm cho bản thân.

Ở sở cảnh sát khổ một, về nhà lại khổ mười, ba mẹ suốt ngày gieo rắc những tư tưởng cổ hủ cho cô, nào là khi mẹ 16 tuổi đã yêu đương với ba mày, 19 tuổi đã đẻ ra mày, vậy mà giờ sắp 23 thành bà cô già lại chẳng có mối tình vắt vai.

Hà không hiểu họ lấy đâu ra hơi sức mà suốt ngày hẹn người thúc giục cô xem mắt, nhưng mỗi lần cô phản kháng muốn dọn ra ở riêng thì mẹ lại làm ầm lên khóc lóc đủ điều, nói con gái lớn rồi đủ lông đủ cánh các kiểu, thật là muốn chọc cô tức chết mà.

Đến khi cô ra khỏi sở cảnh sát mọi người đã về hết, vì xe được gửi đi bảo trì cô chỉ còn cách bắt taxi về, nhưng giờ này đường phố đông đúc, xe cộ chen nhau chật kín vẫy được một chiếc xe xem như đã dùng hết may mắn cả năm rồi, đã vậy cô còn không được may mắn như thế.

Thay bộ đồng phục cảnh sát uy nghiêm, trên người cô hôm nay mặc chiếc váy không tay màu trắng với điểm nhấn là những bông hoa li ti đỏ rực, làm nổi bật làn da trắng nõn của cô.

Tóc Hà búi cao lên lộ ra khuôn mặt tròn nhỏ nhắn, đáng yêu, vài sợi tóc rũ trước trán khiến cô thêm phần dịu dàng.

Cô ấy đứng dưới tán cây sứ, vài cánh hoa rơi xuống dưới chân tựa như làm nên cho vẻ đẹp yêu kiều của người con gái ấy.

Huỳnh Minh Chính vừa chạy xe từ tầng hầm ra nhìn thấy cảnh này nhất thời đờ đẫn, anh biết cô ấy rất đẹp nhiều người cho rằng dù một người có đẹp đến đâu thì nhìn hoài cũng chán, nhưng anh biết không phải vậy, trong mắt anh người con gái ấy tựa như thiên sứ, mỗi ngày cô đều rạng rỡ hút mắt, luôn trở thành ánh sáng ấm áp làm tan chảy cõi lòng anh.

Thiếu tướng Chính lái xe đến trước mặt cô rồi dừng lại.

Cửa kính xe hạ xuống, đôi mắt trong veo nhưng vẫn không kém phần lạnh lùng của anh lộ ra khiến Hà hốt hoảng, tim cô đập loạn xạ cũng không biết vì sợ anh hay gì nữa, chỉ biết mỗi lần trông thấy anh thế này lý trí của cô cứ chạy tán loạn.

“Tôi đi ăn tối, em đi không?”

Hà nào dám đi cùng anh nên vội vàng xua tay từ chối: “Em không đói, Thiếu tướng đi trước đi ạ!”

Anh đâu có bày ra dáng vẻ muốn hỏi ý kiến cô, hàng chân mày bất giác nhíu lại, không cho cô cơ hội phản kháng: “Lên xe!”

Trời biết đất biết cô biết, mình sợ người đàn ông này đến nhường nào, lúc nào cũng mặt lạnh như ai thiếu nợ anh ta, thẳng thừng mắng chửi cấp dưới, bên ngoài nói chuyện cục súc chẳng có chút dịu dàng, ai mà xui xẻo yêu phải anh ta thì không phải nửa đời sau bất hạnh hay sao.

Tuy lòng nghĩ vậy, Đinh Thúy Hà vẫn không dám làm trái ý sếp mình, vội vàng mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ.

Bầu không khí trong xe yên ắng đến đáng sợ, Hà chưa bao giờ cảm thấy ngộp ngạt như hiện tại định mở miệng nói chuyện nhưng sợ nói sai lại bị mắng đến phát khóc nên nhất thời không dám nói gì.

Đi được nửa đường giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô: “Em ăn cay được không? Hay có bị dị ứng món gì không?”

Anh đột ngột nói chuyện khiến Hà giật mình, còn đáng sợ hơn cô lại ảo giác nghe thấy anh cười khẽ, nhưng khi quay qua khuôn mặt anh vẫn không biến sắc, lòng cô thầm kêu gào anh ta đang hỏi mình sao? Làm ơn đi đừng khác thường như vậy mà, anh cứ mắng chửi cô đi, ít ra cô còn thấy thoải mái hơn bây giờ.

Đấu tranh tư tưởng một hồi, Hà mới nhớ ra mình còn phải trả lời anh: “Em ăn gì cũng được!”

Cô nào dám nói mình không ăn được cay, còn dị ứng hải sản, anh ta tính khí thất thường như vậy lỡ nhất thời không vừa ý lại ném cô giữa đường cao tốc, cô về bằng cách nào.

Dường như đáp án của Hà không khiến anh hài lòng, cô nhìn thấy rõ đối phương đang cau mày.

Anh khẽ lầm bầm: “Con gái thật phiền phức!”

Đinh Thúy Hà không nghe rõ nên hỏi lại: “Anh nói gì cơ?”

“Không có gì!”

Đấy đấy thấy chưa? Cô nói anh ta nắng mưa thất thường mà không tin! Cô đã cố gắng dễ tính hết mức có thể vậy mà vẫn không vừa lòng anh ta. Ông trời có muốn để cô sống không đây?

...

Nhà hàng Bạch Liên

Đinh Thúy Hà từng đến nhà hàng này một lần với gia đình, cô nghe nói người đến đây không phải gia đình danh giá thì cũng là chính trị gia, còn phải đặt bàn trước một tuần mới may ra còn chỗ.

Vì chủ của nơi này còn là một chính trị gia có tiếng nên cũng không dễ đắc tội, nhưng hình như người ở đây rất quen thuộc với Thiếu tướng Chính, lại khách sáo đến mức ra tận cửa khom lưng đón tiếp: “Cậu hai đến rồi ạ, vẫn phòng cũ ạ?”

Anh chỉ gật đầu với nhân viên rồi đi một mạch về căn phòng ở cuối hành lang lầu 1.

Cô không thấy phục vụ đưa menu cho anh chọn món, thế nhưng năm phút sau nồi lẩu hải sản cay nồng, nghi ngút khói đã được bê vào phòng trước con mắt kinh ngạc của cô.

Mẹ nó! Cô muốn lật bàn! Hãy nói với cô đây chỉ là trùng hợp, cô còn hoài nghi người này biết hết nên cố ý chỉnh cô.

Thiếu tướng Chính bày ra vẻ mặt vô tội hỏi han cô, nhưng nhìn vào đôi mắt của anh tựa như nếu cô không ăn anh có thể bóp chết mình bất kỳ lúc nào: “Sao em không ăn đi? Hay đồ ăn không hợp khẩu vị của em?”

“Không...không có ạ!” Nói rồi cô cúi đầu ăn thật nhanh, cố gắng phớt lờ ruột gan đang cồn cào của mình, trán cô đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Thấy Hà mãi không ngẩng đầu lên nhìn mình, anh thở dài buông đũa: “Em sợ tôi lắm sao?”

Cô giật mình, cố gắng trấn áp nhịp tim đang đập liên hồi của mình, ngước mặt lên nhìn anh: “Không phải!”

Dù Hà đã cố gắng nhịn, nhưng nét mặt của cô vì đau mà trở nên cứng đờ, ánh đèn pha lê màu hồng nhạt rọi lên vùng cổ trắng ngần của cô, từ phía Huỳnh Minh Chính có thể thấy những vết mẩn đỏ ngày càng dày đặc, anh sốt sắng hơn hẳn: “Em sao vậy? Cổ em bị làm sao?”

Đinh Thúy Hà vội vàng lấy tay che cổ, phản bác: “Không sao ạ chỉ hơi nóng thôi, để em ra ngoài nhờ phục vụ hạ điều hòa.”

Cô vừa đứng dậy, Thiếu tướng Chính đã tiến đến gần, đôi tay anh hung hăng bóp lấy cằm xoay mặt cô sang một bên, những vết mẩn đỏ trên cổ càng hiện rõ đánh mạnh vào thị giác của anh: “Em tưởng anh ngu sao? Nói! Em làm sao?”

Hà nghe rõ sự tức giận từ trong câu nói của anh, tuy không hiểu vì sao anh lại phẫn nộ như vậy nhưng cô cũng không dám giấu diếm nữa: “Em bị dị ứng hải sản.”

Đôi mắt Huỳnh Minh Chính nheo lại, cô mơ hồ nhận rõ sự nguy hiểm phát ra từ cái nhìn chằm chằm của anh, bản thân bất giác rùng mình

“Sao ban đầu tôi hỏi em không nói? Đến cơ thể của mình em cũng không lo hả? Sao không nói gì đi! Em câm rồi sao?”

Hà nào dám lên tiếng, cô cúi đầu, cắn chặt môi uất ức tựa như đứa trẻ làm sai bị người lớn bắt gặp. Cô như vậy làm anh không nỡ mắng, lại cảm thấy chính mình vừa rồi bắt nạt cô.

Anh thỏa hiệp thở dài, xoa đầu cô, giọng nói bất giác dịu dàng đến anh còn không phát hiện ra: “Tôi không biết phải làm sao với em nữa, chuyện này không có lần sau. Đi! Tôi dẫn em đến bệnh viện!”

Cô gật đầu liên tục như gà mổ thóc khiến anh cười bất đắc dĩ, sau đó nắm lấy đôi tay mềm mại đưa cô ra ngoài.