Trợ lý đạo diễn thông báo tới cảnh quay của Lê Khánh Nhã.
Lúc này, cô phải nhập vai Đan Trúc ngang ngược, tàn bạo trong tù.
Trước đó, đạo diễn hỏi cô muốn dùng diễn viên đóng thế hay không, cô kiên quyết từ chối khiến đạo diễn phải thay đổi cách nhìn.
Trên sân cỏ của nhà tù, một cô gái xinh đẹp trong bộ đồ tù nhân kẻ sọc đang ngồi trên ghế mây, trên tay cầm cây gậy bóng chày.
Ánh mắt lạnh nhạt của Đan Trúc lướt qua người đàn bà thô kệch trước mặt.
Bà ta mới vào tù hôm qua chưa được nếm trải sự tàn nhẫn của cô gái này nên gan to hơn trời.
Người này đứng chống nạnh trừng mắt với cô: “Mày là ai? Tại sao mọi người đang làm mày lại không làm?”
Đan Trúc cong khóe môi, nhún vai bất đắc dĩ: “Không thích!”
Đối phương tức giận trước thái độ ngả ngớn này, bàn tay to thô kệch của ba ta chìa ra định nắm lấy tóc Đan Trúc giật xuống, nhưng đâu dễ thực hiện như vậy, cô nhanh chóng thúc khuỷu lên bụng bà ta, một chân đạp mạnh người xuống đất.
Một ngụm máu tươi tràn ra khóe miệng, đối phương đau đến co rúm lại: “Á!”.
Đôi mắt Đan Trúc âm u nhìn chằm chằm vào bà ta, cô nhẹ nhàng mỉm cười nhưng nụ cười đó lại khiến đối phương khϊếp đảm: “Mày không hiểu quy tắc tao dạy mày, quy tắc chỉ có một Tao Là Chúa Tể!”
Nói rồi, cô đá bà ta lăn về phía góc tường đối diện, thân thể mập mạp đập mạnh vào tường, máu từ khóe miệng trào ra ướt một mảng trước ngực.
“Cắt!”
Đạo diễn vừa hô cắt, Nhã đã ngay lập tức thoát vai đỡ bạn diễn đứng dậy, rồi bước tới chỗ đạo diễn xem lại cảnh quay
“Làm tốt lắm!” Đạo diễn Trần Bình vốn là người nghiêm khắc, cầu toàn trong giới số lần ông hài lòng đếm trên đầu ngón tay, nhưng lần này dường như diễn xuất của Nhã rất hợp ý ông.
Nhã không thể hiện thái độ quá phấn khích chỉ cười nhẹ nói cảm ơn với Trần Bình.
Vì mục đích cô ấy làm công việc này không phải là hào quang của giới giải trí mà chỉ đơn thuần tìm người.
Bộ phim này cũng nằm trong tính toán của cô ấy, do cô nghe ngóng được Trần Bình trước đây từng hợp tác với diễn viên Quỳnh Như.
“Không biết trưa nay đạo diễn có thời gian rảnh không ạ? Cháu có khúc mắc rất mong được đạo diễn giải đáp!”
Trần Bình không vội trả lời ngay mà nhìn chằm chằm Lê Khánh Nhã như đang đoán xem ý đồ của cô, một lát sau ông chợt lên tiếng: “Tôi rất yêu vợ mình!”
“Phụt!” Nhã không nhịn được bật cười, tới đây mà cô không hiểu đạo diễn nghĩ gì thì bản thân sống hơn 20 năm thật uổng phí.
“Về mẹ cháu nữ diễn viên Quỳnh Như.”
Ông không khỏi nhìn cô gái trước mặt thêm lần nữa, giờ cuối cùng ông đã hiểu tại sao lại có cảm giác quen thuộc khi lần đầu gặp cô bé: “Chú không biết cô ấy lại có con gái lớn như cháu, lát nữa chú và cháu đi ăn trưa!”
“Cảm ơn chú ạ.”
...
Theo lời kể của Trần Bình và vợ, họ quen nhau trong trường sân khấu điện ảnh.
Quỳnh Như từng là hoa khôi trường nên được rất nhiều người mến mộ nhưng bà ấy từ chối hầu hết những người theo đuổi mình, chỉ một lòng một dạ với một đàn anh.
Họ đã có mối tình thanh xuân trai tài gái sắc người người ngưỡng mộ.
Nhưng một ngày đàn anh chia tay Quỳnh Như để đi du học, giữa tình yêu và sự nghiệp anh ta đã chọn sự nghiệp.
Đàn anh này chính là chủ tịch Trịnh Huy của giải trí Tuyết Huy hiện tại cũng là ba của Trịnh Hoài.
Sau này, Quỳnh Như vào giới giải trí và gặt hái được nhiều thành công trong nghệ thuật diễn xuất.
Có một khoảng thời gian, bà vướng tin đồn làʍ t̠ìиɦ nhân của thương nhân đá quý Hồ Tấn Phát.
Còn những chuyện về sau giống với lời Trịnh Hoài đã nói trước đây: Hồ Tấn Phát nhảy lầu tự tử, Quỳnh Như rút khỏi giới giải trí. Ngay cả Trần Bình và vợ cũng không có tin tức gì về bà ấy nữa.
Ban đầu, Nhã lấy thân phận con gái của diễn viên Quỳnh Như chỉ để Trần Bình yên tâm tiết lộ thông tin về bà ấy.
Sự thật cô cũng chẳng biết người này với mình có quan hệ huyết thống hay không, nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh chụp chung của bà ấy với vợ Trần Bình và xác nhận Quỳnh Như là con một thì cô thêm chắc chắn người này là mẹ mình.
Điều này càng khiến cô ấy tuyệt vọng, nếu mẹ là người lương thiện như hai người kia nói vậy sao bao năm nay bà ấy không tìm cô?
Một người sống tại sao lại mất tung tích? Bà ấy mất rồi sao?
Nghĩ tới đây, bàn tay nắm vô lăng của cô bất giác siết chặt lại.
Rõ ràng cô đã nói không quan tâm sự sống chết của bà ấy, vậy mà không tiếc mọi giá tìm người mẹ đã bỏ rơi mình, chỉ cần nghĩ đến việc bà ấy đã mất cô lại bất giác bực bội, khó chịu, ấm ức, cô độc thậm chí là...đau lòng.
Rốt cuộc, cô muốn gì đây?