Nếu có nước đột nhiên chế tạo nhiều đồng thiết hãn mã, đó chính là thời điểm Binh bộ khẩn trương phòng bị, điều quân khiển tướng, phái binh lính tới biên cương, bảo vệ lãnh thổ quốc gia, bảo vệ nhà cửa dân chúng.
Nếu có nước xảy ra thiên tai nhân họa, thì Lại bộ sẽ đi sứ, lấy lợi ích khuyên dụ, lấy nguy hại báo động, lấy tình cảm cảm động, nói chuyện lý lẽ, không tốn thời gian binh mã, không đánh mà thắng.
Thật đúng là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, lấy bất chiến đổi hòa bình, mới là thắng lớn.
Nửa canh giờ trôi qua, lưu loát viết nhiều quyển, rốt cuộc cũng hoàn thành.
Đợi mực khô, hắn tỉ mỉ cuộn văn kiện lại, lấy dây tơ vàng buộc xong, lúc này mới lên tiếng.
"Lâu Tây."
"Vâng" Lâu Tây vội vàng tới trước thư án.
"Đem văn kiện đến Đông Uyển, thỉnh Hoàng thượng xem qua."
"Vâng" mang theo văn kiện, Lâu Tây liếc qua Ấn Hoan một cái, tiếp đó mới vội vã rời đi.
Ngoài cửa, mấy con bướm sặc sỡ nhẹ nhàng bay qua, ba con chim sẻ dưới mái hiên lập tức mở to mắt, chỉ trong giây lát liền vội vã giương cánh lao ra.
Theo sợi lông vũ cong cong rơi xuống, hai người cung nữ bưng khay sơn, lặng lẽ đi tới bên ngoài thư phòng.
"Vương gia, nô tỳ đưa trà nóng cùng điểm tâm tới cho ngài."
Gần như trước khi giọng nói vang lên, Ấn Hoan đã thả binh thư trong tay xuống, đứng dậy đi tới cạnh cửa.
Nàng yêu sách cũng tiếc sách, cho dù mới xem đến một nửa, vẫn đem sách tỉ mỉ khép lại, nhẹ nhàng đặt ở trên giường tơ, cẩn thận không để cho trang sách có một chút nếp nhăn.
"Ta tới đây."
Từ trong tay cung nữ nhận lấy khay sơn, nàng nhẹ giọng nói cám ơn, tiếp đó xoay người bưng khay sơn đến đặt lên bàn tròn, rồi lấy từ trong tay áo ra một cây ngân châm nhỏ dài sáng loáng.
Từ đầu tới đuôi, ánh mắt của hắn đều không dời khỏi ngươi nàng.
Hắn nhìn nàng cầm ngân châm nhúng vào nước trà, bánh ngọt, cuối cùng, nàng thậm chí cầm lên một miếng bánh quế hoa cao long lanh mềm ngọt, đưa tới khóe miệng.
Nàng hơi híp mắt, giống như là nghiên cứu gì đó, dường như ngửi tư vị quế hoa cao, tiếp đó lại đưa lưỡi liếʍ thử thứ ngọt mềm kia, đầu lưỡi non mịn, thật là mê người, lướt qua môi mềm mại còn để lại một vệt trong suốt ướŧ áŧ.
Cuối cùng, sau khi nàng há miệng nhỏ cắn xuống một miếng Quế hoa cao, hắn không khỏi đứng dậy, đi tới bên cạnh nàng.
"Ăn ngon không?" Hắn hỏi, giọng nói còn trầm thấp hơn so với bình thường.
"Chưa nói tới dễ ăn hay không, ta là đang thử độc." Nàng xoay người giải thích, mặc dù giọng nói lạnh nhạt, nhưng bên khóe miệng lại có một nụ cười nhàn nhạt, hiển nhiên là đọc sách hay, tâm tình đang vui vẻ ."Mặc dù hoàng cung là địa bàn của ngài, nhưng năm nay là năm hạn bất lợi đối với ngài, mọi việc nên cẩn thận thì hơn. Những thứ này không có độc, ăn đi." Nàng đặt khay điểm tâm tinh xảo lên bàn tròn, lại bỏ hoa quế cao đã cắn một miếng vào khay sơn.
Hắn không lập tức ngồi xuống ăn điểm tâm, mà cúi đầu ngắm nhìn nàng.
Mặc dù vẻ mặt của hắn vẫn ôn hòa lễ độ như thường ngày, nhưng nàng hơi có chút không hiểu, hắn hình như có điểm khang khác ——"Vì sao nguyện ý bảo vệ ta?" Hắn không báo trước, lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Nàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới mở miệng trả lời: "Bảo vệ ngài, tự nhiên ta có chỗ tốt."
"Chỗ tốt gì?" Hắn hỏi tới.
Nàng ngước mắt nhìn về phía hắn, đang buồn bực vì sao hắn hứng thú đối với chuyện của nàng như vậy, lại phát hiện, ánh mắt của hắn thật thâm thúy, cũng thật. . . . . . nóng người! Loại cảm giác đó, tựa như trong mắt hắn cất giấu một đốm lửa, nhiệt độ nóng bỏng kia, xuyên thấu qua cái nhìn chăm chú của hắn, khiến xung quanh lửa cháy hừng hực.
Khẽ lau gò má nóng hổi, nàng có chút không tự nhiên phớt lờ ánh mắt ấy.
"Là kiếm thuật mà gia sư cực kì tự hào, nếu ta có thể bảo vệ ngài, hắn sẽ đồng ý truyền thụ cho ta." Dứt lời, nàng không kiềm nổi ngẩng đầu lên dò xét hắn một cái, lại phát hiện hắn còn đang nhìn nàng, ánh mắt vẫn quá đỗi nóng rực. Mặt càng nóng hơn, nàng không khỏi nhanh chóng rũ mắt xuống, tránh né ánh mắt của hắn thêm lần nữa.
"Ngươi thích luyện võ?"
"Ừ." Nàng cúi đầu đáp nhẹ một tiếng, nhưng vẫn nhạy bén cảm thấy được, ánh mắt của hắn vơn quanh nàng như cũ. "Ăn nhanh đi, không ăn sẽ lạnh hết." Nàng giả bộ xoay người như không có gì xảy ra, tóc dài hệt như gấm đen nhẹ nhàng chập chờn, tỏa ra hương hoa đào.
Hắn không có giữ nàng, chỉ cười khẽ thật thấp.
Ngửi hương hoa đào thanh nhã kia, hắn nhìn qua bàn bánh ngọt khéo léo, cuối cùng, đưa tay cầm lên miếng quế hoa cao thiếu mất một góc có vẻ ngon miệng nhất trên khay sơn.
Hắn xoay quế hoa cao về phía bị khuyết, một ngụm nuốt vào.
"Rất thơm, rất ngọt, vị rất ngon."
Nghe lời bình, nàng không khỏi xoay người nhìn về phía hắn, vẻ mặt không hiểu.
"Nếu ăn ngon, vậy thì ăn nhiều một chút."
"Một miếng là đủ rồi." Hắn ý vị sâu xa mỉm cười. "Những thứ khác, ngươi ăn đi."
Kết quả ngày đó, bọn họ ở lại trong cung đến giờ Tuất. Thân là Điển Khách, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt là quan nhỏ ngay cả thượng triều cũng không cần, nhưng Văn Võ Bá Quan lại hết sức “coi trọng” hắn.
Tựa như vô tình, cứ cách một canh giờ, sẽ có đại thần “đúng lúc” đi qua thư phòng, rồi “thuận đường” đi vào hàn huyên thăm hỏi. Cùng một dạng với ba người Đàm đại nhân, tất cả chỉ có một mục đích, là vì a dua nịnh hót mà đến.
Ánh mắt bọn họ nhìn hắn, giống như nhìn một con dê béo, nàng ở một bên nhìn, cũng không khỏi cảm thấy chán ghét, nhưng hắn lại có thể mặt mày bình thản trò chuyện, giống như là đã sớm tập quen với thói nịnh bợ này.
Hắn tiến lùi đúng mực, tao nhã hữu lễ, không nhìn ra sự chán ghét, nhưng cũng khiến người ta không nhìn thấu ý nghĩ của hắn. Bất kể là người phương nào, hắn luôn lấy lý do công sự bận rộn, nói mấy câu, liền đưa người ta đến cửa. Mặc dù công phu “tiễn khách” của hắn lợi hại, nhưng người đến người đi, cũng làm trễ nãi không ít thời gian, chớ nói chi là, hắn còn phải thường xuyên bớt thời giờ tới Ngự Thư Phòng, thương thảo quốc sự cùng Hoàng thượng.
Liên tục mấy ngày, hắn đều giờ Tuất mới trở về phủ, tắm rửa xong, trong phủ cũng thiếu chuyện lớn chuyện nhỏ cần hắn xử lí, thường thường đợi đến lúc xong chuyện đi ngủ thì cũng đã qua giờ Tý.
Khó được một ngày hắn không phải tiến cung, không ngờ lại có người đuổi tới tận phủ.
Liếc nhìn mấy tên đại thần trước mắt, Ấn Hoan nhíu nhíu mày, đưa mắt nhìn sang nha hoàn dâng trà bên cạnh.
Kể từ khi trở thành nha hoàn bên người Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, công việc của nàng rõ ràng ít đi, chuyện trong phủ có tổng quản xử lý, chuyện ẩm thực có đại nương chăm sóc, chuyện hầu hạ đã có Lâu Tây, mà nàng, chỉ có thể đi theo bên cạnh hắn, làm việc và dùng bữa cùng hắn.
Đều là người hầu giống nhau, Lâu Tây thì ở tại một gian phòng chếch về phía Bắc, mà nàng thì được an bài ở căn phòng gần kề hắn.
Nàng biết hắn không tin tưởng nàng, mới giữ nàng ở bên người để giám thị, nhưng không có việc gì để làm như vậy, quả thực là buồn chết người, cả ngày nghe đám đại thần kia nói láo nịnh hót, nàng càng thêm chán ngán! Mắt thấy nha hoàn dâng trà mới lên, nàng thuận tay nhận lấy khay sơn, làm lễ xong liền muốn rời đi, ai ngờ một mảnh nóng bỏng lại nắm giữ cổ tay nàng, không cho nàng rời đi.
Tiếng nói chuyện chợt dứt, trong đại sảnh nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.
Ấn Hoan ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn dọc lên tay áo xanh sậm, lại đối diện với một đôi mắt đen quá mức thâm thúy, cũng quá mức dịu dàng.
"Đi đâu vậy?" Nở nụ cười nhàn nhạt, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nhỏ giọng hỏi, bàn tay vẫn không buông ra.
Mặc dù giọng điệu của hắn thật ôn hòa, song nhiệt độ lòng bàn tay lại thật cao, khí nóng đốt người kia, dày đặc bao quanh da thịt nàng, nhanh chóng thẩm thấu vào cơ thể nàng.
Nàng khép đôi mi dài, tránh ánh mắt thâm thúy kia, giọng nói không tự chủ được mà trở nên thật nhỏ thật nhỏ.