Anh Có Còn Tin Sói Tới Không

Chương 18

❋ 18. Đôi cánh

Chủ nhật, Hứa Ý tới tìm Đường Dung luyện đàn.

Cố ý chọn ngày này là bởi vì chủ nhật Giang Dịch được nghỉ, cô có thể “Thuận tiện” nhìn anh một cái.

Ba người rất hài hòa mà ăn cơm trưa, Giang Dịch nói với Hứa Ý hai câu liền vào phòng làm bài tập, Hứa Ý cũng đi theo Đường Dung vào phòng luyện đàn.

Luyện một nửa, Đường Dung nhận được điện thoại.

Một giáo viên ở lớp dạy đàn đột nhiên bệnh xin nghỉ, nhờ cô Đường tới dạy dùm.

Bởi vậy Hứa Ý còn chưa ngồi nóng mông, Đường Dung đã vội vàng đi mất.

Hứa Ý một chút cũng không thấy ngại, xem nơi này như nhà của mình.

Nhưng cô không dám làm phiền Giang Dịch, chỉ lấy một quyển sách ngồi trên sô pha trong phòng khách chậm rãi đọc.

Ai ngờ, đọc đọc một hồi liền ngủ mất, sách đều rớt xuống đất.

Giang Dịch làm xong đề thi, ngẩng đầu nhìn thời gian, 6 giờ chiều, sắp hoàng hôn rồi.

Ngoài cửa sổ mây tan thành từng cụm, giống như kẹo bông gòn hồi nhỏ bị Hứa Ý cướp, mang theo màu lam lẫn ánh chiều tà màu đỏ hồng, lãng mạn lại yên tĩnh.

Anh nhìn thoáng qua ly nước đã cạn, cảm thấy khát nước, đứng dậy đi ra ngoài đổ nước.

Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Hứa Ý vốn nên ở phòng luyện đàn giờ lại nằm trên sô pha ngủ say, trong phòng khách điều hòa lẳng lặng thổi gió, cảm giác lạnh lẽo thổi vào người Giang Dịch, anh nhìn chằm chằm gương mặt cô lúc ngủ say một hồi, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Anh đi đổ nước đá, uống hết hai ngụm mới thoáng hòa hoãn.

Đi trở về bên cạnh Hứa Ý, cô không có một chút dấu hiệu sắp thức dậy, lông mi đều thực an tĩnh, thanh âm điều hòa xen lẫn tiếng hít thở đều đều của cô, cùng nhau bò vào lỗ tai anh, ngẫu nhiên còn có vài tiếng ve kêu.

Trái tim bắt đầu phát ngứa.

Trong bất tri bất giác anh đã bước tới đứng bên cạnh cô, nhìn chằm chằm mặt cô.

Anh nói cô gầy, gương mặt tròn trịa trước kia đã biến mất, nhưng lại vẫn vô cùng xinh đẹp, sau khi cô gầy gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn nhiễm một chút ý vị chọc người đau lòng.

Không biết mơ thấy cái gì, cô thoáng giật giật cơ thể, đầu cọ cọ trên sô pha, tóc vén bên tai rơi xuống mặt cô.

Thưởng thức hình ảnh bị tóc ngăn cản, Giang Dịch nhấp nhấp miệng đứng rối rắm một hồi, lý trí đánh không lại cổ xúc động trong lòng kia, ma xui quỷ khiến mà duỗi tay về phía cô.

Lúc đυ.ng tới sợi tóc mềm mại lập tức làm nổi lên du͙© vọиɠ trong lòng anh——

Anh như là đang rình coi hoặc là làm hành vi đồϊ ҍạϊ không thể chấp nhận.

Nhưng cái loại sung sướиɠ cùng trơ trẽn đan chéo làm anh cảm thấy tim đập nhanh, máu toàn thân đều đang quay cuồng, suy nghĩ trong một khắc đặc biệt phấn khởi.

Giang Dịch nhẹ nhàng vén sợi tóc ra sau tai, lộ ra gương mặt xinh xắn vẫn đang ngủ say.

Anh thu tay lại, im lặng đứng tại chỗ, chung quanh đột nhiên trở nên thực an tĩnh, anh có một loại ảo giác thời gian như đang ngừng lại.

Anh cùng Hứa Ý tồn tại trong một không gian khác, bên trong chỉ có hai người bọn họ.

Hứa Ý như là bị ánh mắt nóng rực của anh đốt cháy, không khoẻ mà ưm một tiếng, tay từ trên người rớt xuống, treo ở bên cạnh sô pha, đầu ngón tay không an phận mà run run.

Như là bị người điều khiểm, anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn chằm chằm đầu ngón tay cô, ngón tay run run như cánh bồ câu trắng đang đập cánh chuẩn bị bay lên.

Cánh chậm rãi dừng lại ——

Bị anh bắt được.

Không tự giác anh đã duỗi tay cầm ngón tay cô.

Nhưng như là sợ chạm vào làm đau cô, chỉ là hư hư mà nắm.

Trong lòng Giang Dịch có rất nhiều cảm giác kỳ quái, trước kia cũng trong lúc vô tình nắm qua tay cô, lại chưa bao giờ có cảm giác như giờ phút này, lòng bàn tay anh tựa hồ bắt đầu nóng lên, như là đang nắm một quả cầu lửa.

Nhưng cảm giác lại mềm mại hơn quả cầu lửa rất nhiều.

Anh chỉ dám như có như không mà nhẹ nhàng nắm lấy, trái tim “Thình thịch” nhảy lên trong l*иg ngực.

Cứ việc chút ái muội này đều là trộm mà có, dùng một phương thức mà trước nay anh chưa từng nghĩ tới, nhưng anh vẫn nhịn không được mà đắm chìm trong độc dược làm anh động tâm.

Không rời mắt mà nhìn chằm chằm cô.

Cổ áo cô mặc có chút rộng, bởi vì động tác không an phận, một đoạn dây áσ ɭóŧ không cẩn thận lộ ra ngoài.

Giang Dịch chỉ liếc mắt một cái liền như bị kim đâm lập tức nhìn sang chỗ khác, không dám lại nhìn thêm nhiều.

Hứa Ý giật giật ngón tay, Giang Dịch phản xạ nhanh chóng buông tay, quay đầu ngồi ngay ngắn.

Qua hồi lâu anh mới chậm rãi bưng ly nước đá trên bàn nhấp một ngụm mới miễn cưỡng khôi phục thanh tỉnh.

Hứa Ý cũng không biết mình ngủ bao lâu, lúc thức dậy chỉ cảm thấy vai cổ có chút đau nhức, trở mình đấm đấm bả vai mình, giương mắt liền nhìn thấy Giang Dịch không biết lúc nào đã đứng trước mặt cô. Cô giống rùa đen trở mình, cười hỏi anh: “Nghỉ ngơi à?”

“Ừm, mới vừa làm xong bài tập.”

“Rất tốt, tiếp tục cố gắng.” Hứa Ý cổ vũ nói.

Giang Dịch ngồi xuống bên cạnh cô, Hứa Ý nhìn anh một cái, kỳ quái hỏi: “Trong phòng có mở điều hòa mà nhỉ? Sao anh nóng đến tai đều đỏ hết rồi.”

Giang Dịch cúi đầu, duỗi tay sờ lỗ tai mình, thấp giọng lẩm bẩm: “Chỉ có lỗ tai đỏ thôi sao?”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~