Chúc Úy Hàng biết cô giận thật rồi, anh không nói nữa, thế nhưng đáy mắt nhiễm sự hoảng loạn. Anh không ngờ vì một câu nói của mình có thể chọc cô giận, nhưng nghĩ lại thì đúng là anh chỉ lo cho chính mình, bận rộn đến mức để cô ở nhà một mình. Tuy ban đầu nói rằng cô không có trong kế hoạch nghỉ hè của mình, nhưng cô đến nên anh phải điều chỉnh, phải chăm sóc, bảo vệ cô cho thật tốt.
Trong khi trầm mặc, Lương Nhạc nhận ra lúc nãy mình hơi quá đáng, bình tĩnh lại, cô cảm thấy thật ra về phương diện tình cảm thì có thể tha thứ cho anh —
Ngày nào anh cũng đi làm, lúc về thì mệt đến mức ánh mắt ảm đạm. Sao lại có thể bắt anh phải đưa cô đi biển chơi?
Cô hoàn hồn, chính cô đang gây rối vô cớ, sự giận dỗi nghẹn trong l*иg ngực dần tan đi, nhưng còn cảm thấy khó xử. Thắt lưng thẳng tắp chậm rãi cúi xuống, cúi đầu ăn hai miếng cơm: “Ăn xong rồi.” Nói xong liền lên lầu, đôi dép lê vang lên tiếng “lạch bạch”.
Chúc Úy Hàng nhìn chằm chằm bóng dáng cô, cho đến khi cô biến mất ở trước mắt, nản lòng cúi đầu.
Lúc này bà nội Chúc mới từ ngoài đi vào, không thấy Lương Nhạc đâu, bà thấy lạ nên hỏi: “Lương Nhạc ăn xong rồi à?”
Chúc Úy Hàng gật đầu, đứng dậy, dọn chén của mình và của Lương Nhạc xong ghì anh mới đi lên lầu.
Lúc đi ngang qua lầu hai, anh nhớ tới đoạn hội thoại giữa anh và Ngô Thành Hải —
Anh nói thẳng với Ngô Thành Hải: “Tôi không có hứng thú chơi 3P với mấy người, anh cũng đừng có định lôi Lương Nhạc vào. Bởi vì bây giờ hai người chưa làm gì tổn hại với chúng tôi nên chúng tôi không báo cảnh sát. Nhưng tôi yêu cầu ngày mai hai người phải dọn đi ngay, nếu không tôi sẽ nói ba tôi báo cảnh sát.” Thấy sự bàng hoàng trong mắt Ngô Thành Hải, Chúc Úy Hàng mới nhận ra rõ ràng rằng đôi này không đáng sợ như tưởng tượng của anh, dường như bọn họ chỉ muốn thử kí©ɧ ŧɧí©ɧ thôi.
Ngô Thành Hải gấp gáp đáp, “Ngày mai chúng tôi sẽ dọn đi ngay “
Vậy nên Chúc Úy Hàng không nói thêm nữa.
Trở về lầu ba, anh phát hiện Lương Nhạc dường như đã tắm rửa xong, đóng cửa kín mít không có ý định ra ngoài.
Anh đứng ở trước cửa cô trong chốc lát, ngón tay gõ vài cái, bên trong không có bất cứ sự đáp trả nào như dự kiến của anh.
Đi tắm xong anh trở về phòng.
Thời gian trôi đến khuya, anh đang nằm trên giường trằn trọc, nghĩ mình đã làm gì chọc Lương Nhạc rồi, chẳng lẽ thật sự là vì không đưa cô đi biển chơi sao? Nhưng với hiểu biết của anh về cô thì chắc cô sẽ không bởi vì chuyện này mà giận dỗi, có lẽ là vì nguyên nhân khác. Nhưng anh nghĩ hoài mà không thấy manh mối.
Cuối cùng, đáp án chạy đến trước mặt anh —
Anh nghe thấy tiếng gõ cửa trong ban đêm tĩnh lặng, nín thở vừa nghe, là cửa phòng anh bị gõ.
Anh nhảy lên khỏi giường, vội vã không mang giày mà đi chân trần ra mở cửa, vừa mở cửa đã thấy Lương Nhạc mặc áo ngủ đứng trước mặt anh, thậm chí còn ôm gối và chăn đến, như là người nghèo đang chạy nạn. Nhưng biểu cảm cô chẳng thấy vất vả khó khăn gì, bình tĩnh lạnh lùng, không bộc lộ cảm xúc ngượng ngùng gì.
Chúc Úy Hàng sửng sốt một lúc, sau khi lấy lại tinh thần, anh hỏi: “Làm sao thế?”
Lương Nhạc đi thẳng vào phòng: “Không dám ngủ một mình.”
Chúc Uý Hàng tự giác nhường đường cho cô theo bản năng.
Sau khi vào phòng thuận lợi, cô ném chăn và gối lên giường, “Hôm qua cậu ngủ bên phòng mình, hôm nay mình qua phòng cậu ngủ lại, huề.” Nói xong còn cười, giả ngây giả ngô, ngoài cười nhưng trong không cười.
Chúc Úy Hàng chỉ cảm thấy nhẹ nhõm thở dài một hơi, xem ra Lương Nhạc đã không còn giận nữa, thế nên anh không công kích cô, hừ hừ hai tiếng, rồi chỉ sàn nhà: “Ngủ chỗ đó đi.”
Làm sao Lương Nhạc lại có thể nghe theo lời anh, thu dọn chăn gối lên, vô cùng “tốt bụng” sắp xếp dưới mặt đất cho anh: “Đây là chỗ của cậu.”
Chúc Úy Hàng vừa tức vừa buồn cười, bất lực nói: “Đây là phòng mình.”
Lương Nhạc gật đầu: “Mình đi mách bà nội.” Nói rồi định đi ra ngoài.
Chúc Úy Hàng nhanh nhẹn giữ chặt tay cô, không cho cô đi, thấy cô dừng lại anh mới buông tay cô ra.
Cô quay đầu nhìn anh, Chúc Úy Hàng chỉ lên giường: “Mời chị ngủ.”
Lương Nhạc lớn tiếng đồng ý: “Cảm ơn.”
Chúc Úy Hàng cảm thấy Lương Nhạc tối nay là lạ, không chỉ biểu cảm mà hành động còn kì quái. Cô không ngủ được, lại đi lang thang trong phòng anh —
Chạm vào cái mũ, lật quyển sách, xem tủ quần áo anh, cuối cùng là đến bàn học của anh…
Kéo “cạch cạch” ra ngăn kéo của anh.
Chúc Úy Hàng chưa kịp ngăn lại, cô đã lấy ra đồ vật mà anh giấu trong ngăn kéo.
Anh cương ra tại chỗ, giây tiếp theo liền nhanh chóng suy nghĩ lí do để giải thích, nghĩ xong, anh rối rắm nhìn vẻ mặt của cô, ngoài dự đoán, cô không tỏ ra chán ghét gì cả.
Đáy mắt cô là sự chế nhạo, dường như cảm thấy quen rồi, “thuần thục” xoay xoay nó, cô cúi đầu bỏ lại trong ngăn kéo.
Đi đến trước mặt Chúc Úy Hàng.
Chúc Úy Hàng vẫn không nhúc nhích, vừa định giải thích thì Lương Nhạc vỗ vai anh, nói lời thấm thía: “Ừm, biết chuẩn bị phương pháp phòng tránh là tốt.”
Chúc Úy Hàng nghe thế thì hoàn toàn sửng sốt, chớp mắt nghi ngờ xong anh hất tay cô ra, thấp giọng nói: “Thần kinh.”
Lương Nhạc trừng to mắt: “Mình khen cậu mà cậu mắng mình ư?”