Chiến Dịch Mùa Hè

Chương 16

Bởi vì đột nhiên anh lại gần nên Lương Nhạc mất tự nhiên mà cong người xuống, cuộn tròn cơ thể lại như chim cút, miệng thì vẫn còn ồn ào: “Làm gì thế?”

Chúc Úy Hàng cách cô rất gần, gần như ở ngay trên đỉnh đầu cô, Lương Nhạc vừa ngẩng đầu lên thì có thể thấy cằm anh. Thế nên cô chỉ có thể cong lưng lại, cực kì uất ức.

Cô gần như chui dưới tay anh, không chịu ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng lại nghe thấy mùi hương sữa tắm từ trên người anh. Thật ra lúc trước cô dùng ké thì thấy nó rất thơm rồi, bây giờ cũng thế.

Suy nghĩ của cô đang dần tan đi thì hơi thở nóng ẩm của Chúc Úy Hàng lại làm những suy nghĩ của cô tích tụ lại.

Cô đang bị dày vò bởi vì đau vai nhức cổ, đột nhiên nhận ra tại sao mình phải rén như thế. Anh dám dựa vào gần cô như thế thì tại sao cô phải trốn?

Chúc Úy Hàng điên rồi, tại sao cô phải ra vẻ bình thường?

Khi cô quyết định thẳng người dậy, đâm vào cằm anh, thì Chúc Úy Hàng mở miệng, cố tình kiềm giọng ở bên tai cô, như là âm thanh ảo diệu, làm cô nổi da gà, thế nên cô phải dừng kế hoạc của mình lại…

Anh nói: “Cậu to gan quá nhỉ. Mình là biếи ŧɦái ăn trộm đồ lót mà cậu không sợ hãi khi ở gần mình à?”

Lương Nhạc thấy tam quan mình như đang vỡ vụn.

Chúc Úy Hàng bị điên gì thế? Diễn trò gì thế này?

Trái tim vẫn còn đang đập thình thịch, thế nhưng hành vi thái quá của Chúc Úy Hàng làm cô tìm lại được dũng khí của mình —

Anh điên rồi, thế nên bây giờ cô xử quyết anh coi như thay trời hành đạo.

Cô tuyệt đối không thể bị anh kiềm hãm, thế nên cô hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi dậy.

Quả nhiên, Chúc Uý Hàng cũng vì động tác của cô mà đứng thẳng dậy, còn chút lí trí, trong lòng thở dài một hơi.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu điên cái gì thế?”

Chúc Úy Hàng vẫn còn cách cô rất gần, cô phát hiện lời nói biếи ŧɦái của anh vẫn còn thiếu chuyên nghiệp, biểu cảm bình thường, lạnh nhạt mà đứng đắn.

“Cậu nói xem?” Chúc Úy Hàng hỏi lại.

Anh đứng dậy, hai người lại khôi phục khoảng cách bình thường.

Lương Nhạc nhớ lại, thăm dò nguyên nhân sao anh lại hành xử điên khùng như vậy —

Cô biết rõ anh không phải là loại người này nhưng cô vẫn cố tình nói thế để làm anh khó chịu.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên nhưng hình như cô đã chạm vào chỗ khó chịu của anh nên anh mới phản ứng cáu gắt như vậy.

Cô nghĩ, rồi quyết định giương cờ trắng.

Trận chiến này cô vẫn phải nhận thua. Nếu không thì không biết Chúc Úy Hàng còn có nổi điên gì lên không, thật sự là cô không chịu nổi kết quả như vậy.

Lương Nhạc co được dãn được: “Được rồi, là mình sai, mình không nên dùng lòng dạ tiểu nhân đo dạ quân tử. Cậu không phải là biếи ŧɦái, cũng không phải là đồ dâʍ đãиɠ hay gì cả.”

Dường như Chúc Úy Hàng không ngờ rằng cô sẽ xin lỗi như vậy, khóe miệng mím thẳng được thả lỏng được một chút, nhưng biểu cảm vẫn còn nghiêm túc..

Lương Nhạc duỗi tay đẩy người anh, làm anh lùi về phía sau: “Cậu dựa gần mình làm mình không thở được.”

Chúc Úy Hàng lùi về sau vài bước, cho cô đủ khoảng cách để thở.

Hai người nhìn nhau vài giây cách hai mét.

Lương Nhạc nhớ ra gì đó, mở miệng hỏi anh: “Sao mấy đồ trên bàn lại như thế này?”

Đột nhiên Chúc Úy Hàng nhíu này, ánh mắt chuyển sang đồ vật ở trên bàn, anh hoảng loạn chớp mắt, ánh mắt lập lòe, nhưng không nói lời nào.

“Lúc sáng không thấy gì cả. Chẳng lẽ lúc nãy chị ta vào được sao?” Lương Nhạc nghi nhờ.

Chúc Úy Hàng trầm ngâm trong chốc lát, chỉ nói: “Cậu tùy tiện vào phòng người khác thì cũng giống chị ta rồi đấy.”

Lương Nhạc sửng sốt, không biết tại sao Chúc Úy Hàng lại lôi đề tài đó vào nói lại, cô khó thở: “Mình với chị ta giống nhau à?”

Chúc Úy Hàng: “Sao lại không?”

Lương Nhạc nghĩ nhưng không ra, hỏi lại: “Cậu nói xem?”

Chúc Úy Hàng lườm cô rồi không nói nữa, Lương Nhạc bị gián đoạn thì quên mất chuyện mới vừa nói.

Cô hạ giọng: “Cậu nói xem tại sao chị ta lại bỏ áσ ɭóŧ vào phòng cậu làm gì?”

Chúc Úy Hàng ngồi xuống bên mép giường: “Để dàn cảnh.”

Lương Nhạc: “Sao?”

Chúc Úy Hàng giải thích nói ít nhưng hiểu nhiều: “Dàn cảnh tống tiền.”

Lương Nhạc cả kinh: “Dùng cách này sao?”

Chúc Uý Hàng: “Xã hội này nguy hiểm lắm, cho nên cậu phải để ý nhiều vào.”

Lương Nhạc nghĩ mà sợ, cô nhớ ra gì đó rồi đột nhiên kinh sợ: “Lúc bọn họ trở về hình như là tìm cậu nói có việc gì đó.”

Chúc Úy Hàng nhíu mày: “Vội lắm à?”

Lương Nhạc: “Mình cũng nghĩ không ra, cậu chỉ mới tốt nghiệp cấp 3 thôi thì làm đâu ra tiền để họ lừa? Thật sự là dàn cảnh sao.”

Chúc Úy Hàng giương mắt nhìn cô, đưa ra suy nghĩ của chính mình: “Có thể là vì mình đẹp trai?” Tuy rằng có cố ý làm lố chút nhưng không phải anh nói đùa.

Anh đã sớm nhận ra ánh mắt ngưỡng mộ mập mờ của Đường Mai Trân, anh không thể từ chối thẳng, nghĩ lâu rồi thì cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng không ngờ rằng chị ta lại làm chuyện này. Tuy rằng có hơi thái quá nhưng ngoại trừ việc dàn cảnh ra, thì anh cũng không nghĩ ra lí do vì sao chị ta lại làm loại hành vi như vậy.

Lương Nhạc hung hăng lườm anh: “Mình thì thấy bởi vì trong nhà này chỉ còn một mình cậu là nam nên mới phải làm vậy.”

Chúc Úy Hàng hừ hừ, không nói gì nữa.