Hoan Nghênh Đi Vào Thế Giới Thịt Văn

Chương 7-1: ᒪàʍ Ŧìиɦ với Khương Huân học trưởng (Cao H)

Từ Mộng Tuyết nằm thẳng trên giường nhìn những chữ cái to nổi trong không trung trước mắt, phi thường vô ngữ.

Mấy ngày trước, hầu như mỗi ngày nàng đều ở cùng Lưu Hạo Khôn. Ngày hôm qua bởi vì Lưu Hạo Khôn đi công tác, nàng mộng tưởng sẽ có cơ hội nghỉ ngơi.

Nhưng mà xem ra nàng không được nghỉ ngơi, Từ Mộng Tuyết không thể không thừa nhân bản thân nàng đã dần dần thích cảm giác làʍ t̠ìиɦ, thân thể biến hóa ngày càng dâʍ đãиɠ, tiểu huyệt không có côn ŧᏂịŧ cắm vào sẽ ngứa ngáy khó chịu, bị nam nhân lăng nhục thao làm làm nàng cảm thấy sảng.

Nàng không biết vì cái gì mà bản thân thay đổi thành như vậy, nhưng không thể phủ nhận, nội tâm nàng bắt đầu chờ mong những chuyện xảy ra sắp tới, nhìn mấy chữ to trước mắt, tiểu huyệt Từ Mộng Tuyết bắt đầu thấy hư không.

Nhưng mà, Khương Huân học trưởng là ai?

Từ Mộng Tuyết có chút nghi hoặc, bất quá từ trong kí ức nguyên chủ vẫn nhớ ra được người này.

Hội trưởng Hội Học sinh, Khương Huân.

Thành tích ưu tú, diện mạo soái khí, tính cách ôn nhu, dáng người tỷ lệ vô cùng hoàn mỹ, cùng với nguyên chủ không có bất kỳ giao tiếp gì.

Từ Mộng Tuyết cau mày, nàng đi côn lược như thế nào được?

[Giữa trưa Khương Huân sẽ xuất hiện ở cửa phòng hội trưởng]

Nhìn nhắc nhở nhảy ra, đôi mắt Từ Mộng Tuyết mị mị. Từ Mộng Tuyết dựa vào nhắc nhở vội vàng căn thời gian tới của phòng hội trưởng. Lần này nàng không dùng băng vải, mặc kiện áo khoác thùng thình người khác nhìn không ra điều gì bất ổn. Nàng nhìn thân ảnh hội trưởng, chậm rãi đi tới, trùng hợp thời điểm gặp Khương Huân. Từ Mộng Tuyết cúi đầu vội vàng đi qua, giả bộ như không cẩn thận đυ.ng vào người nam nhân, một bên ngực sữa mềm mại đυ.ng vào cánh tay nam nhân. Khương Huân dừng bước chân lại, Từ Mộng Tuyết cũng hoảng loạn xin lỗi nam nhân sau đó bước nhanh muốn đi xa.

Khương Huân cảm nhận được sự mềm mại kia tuyệt đối không thuộc về nam nhân, hai mắt nheo lại, vươn tay giữ chặt người đang bước nhanh muốn đào tẩu. Từ Mộng Tuyết bị kéo lại theo quán tính ngã nhào, trực tiếp lao vào l*иg ngực Khương Huân. Vυ' bự mềm mại áp vào ngực Khương Huân , hô hấp Khương Huân trầm xuống, không đợi Từ Mộng Tuyết mở miệng, liền đem người kéo vào trong phòng hội trưởng. Từ Mộng Tuyết bị Khương Huân đè lên cửa, nam nhân khóa chặt nàng không cho nàng cử động.

Lúc này khoảng cách cơ thể hai người rất gần, cứ như vậy Khương Huân nửa áp nửa ôm nữ nhân. Từ Mộng Tuyết kinh ngạc nhìn Khương Huân, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, nghi hoặc còn có một chút sợ hãi, bị Khương Huân xem toàn bộ trong mắt. Khương Huân từ cảm xúc liền biết đây là một nữ nhân, bằng trí nhớ ưu tú hắn còn biết nàng tên là Từ Vũ, là một học sinh nình thường.

Nhưng, Khương Huân đem tầm mắt chuyển qua nữ nhân trước mắt. Nữ sinh có thể tiến vào trường nam sinh không thể nói bình thường.

Từ Mộng Tuyết không nghĩ tới sự tình sẽ hát triển như vậy, nàng vốn tính toán trước tiên khiên cho Khương Huân chú ý, sau đó mới lơ đãng đi dụ hoặc nam nhân, lại không nghĩ trực tiếp bị người ta đè lên cửa.

Từ Mộng Tuyết có chút bất an giật giật, ánh mắt tránh né mở miệng nới.

“Cái kia .... ”

Không đợi nàng nói câu kế tiếp, liền nghe nam sinh quát lớn một tiếng, “Đừng nhúc nhích!”

Từ Mộng Tuyết hoảng sợ, thân thể run lên. Khương Huân nhìn đến nữ nhân bị hắn dọa mặt tái đi, nói không nên lời, thân thể hơi hơi rung động, những hành như vậy càng làm vật dưới háng hắn ngẩng đầu, càng thêm sưng to.

Trong mắt Khương Huân hiện lên một tia u ám, hắn trực tiếp đem khóa áo khoác của nữ nhân kéo xuống, nhìn địa phương phồng len tròn trịa, khuôn mặt Khương Huân vẫn tràn đầy sự ôn nhu đối với Từ Mộng Tuyết nói,

“Bạn học Từ Vũ, ta nhớ rõ đây là trường nam sinh.”

“Chẳng lẽ, bạn học Từ Vũ còn trong quá trình chuyển giới không thành?”

Từ Mộng Tuyết quay đầu đi không trả lời, ngực phập phồng, Khương Huân nhìn qua liền biết nàng thực khẩn trương, hơn nữa đầṳ ѵú hơi hơi phiếm hồng hiện lên như đang trêu trọc tâm Khương Huân.

Trong lòng Khương Huân âm u, thật là cực phẩm.