Từ sau khi Từ Mộng Tuyết cùng Lưu Hạo Khôn phát sinh quan hệ, mỗi ngày lão sư đều ấn nàng ở các địa điểm khác nhau trong trường.
Hơn thế nữa Lưu Hạo Khôn không cho nàng mặc quần áo! Nàng trừ bỏ áo khoác cùng quần, bên trong đều trống không!
Mà hôm nay, khi đi học sắc mặt Từ Mộng Tuyết ửng hồng, cả người tản ra hơi thở mê người, chọc đến những người khác liên tiếp nhìn qua. Từ Mộng Tuyết cắn môi, hạ thể chảy dâʍ ŧᏂủy̠ đem quần ướt nhẹp. Mà ở trong tiểu huyệt trần trụi đang có một trứng rung màu hồng nhạt ong ong ong chấn động bên trong, biên độ lúc to lúc nhỏ.
Cứ như vậy Từ Mộng Tuyết bị khiêu đản làm trong phòng học, ở trong lớp đầy người liên tiếp cao trào. Tan học, Lưu Hạo Khôn liền kiếm cớ thân thể nàng không thoải mái mà đem người đi. Sự việc phát sinh lúc sau khiến Từ Mộng Tuyết càng cảm thấy thẹn thùng, giờ này các lớp đều đã đi học, mà nàng bị Lưu Hạo Khôn đem quần áo lột hết xuống. Cả người nàng trần trụi, hạ thể còn hàm chứa trứng rung đứng giữa hành lang, mà trước mặt nàng, Lưu Hạo Khôn cầm camera quay lại nhất cử nhất động của nàng.
Từ Mộng Tuyết dùng tay che chắn cơ thể của mình, mà Lưu Hạo Khôn cầm quần áo của nàng, đối với nàng:
“Buông tay xuống, đi đến đối diện, còn cho ngươi cầm quần áo.”
Thân thể Từ Mộng Tuyết run nhè nhẹ, đi đến đối diện, đây chẳng phải bảo nàng đi qua mấy lớp học hay sao. Nếu bị người khác phát hiện thì..., nghĩ đến đây, Từ Mộng Tuyết hoảng sợ lắc đầu.
Lưu Hạo Khôn dùng camera trong tay ghi lại toàn bộ dáng người nữ nhân, “Nếu không đi, lão sư sẽ không đem quần áo đưa cho người. Chẳng lẽ Từ Vũ muốn trần trụi đi trong khuôn viên trường, sau đó cứ như vậy trở lại phòng ngủ sao?” Hắn vừa nói, mắt như có như không nhìn về nơi khiêu đản.
Từ Mộng Tuyết nghe xong, lấy hết can đảm, chậm rãi đi về phía trước, mỗi một bước đi đều đặc biệt gian nan. Trứng rung trong tiểu huyệt điên cuồng chấn động, mỗi bước di chuyển nàng muốn đạt cao trào.
“Từ Vũ, buông cánh tay xuống.”
Từ Mộng Tuyết chậm rãi buông tay, dưới tình huống bất kì lúc nào đều có khả năng bị người khác nhìn thấy, toàn thân nàng trần trụi lộ ra trong trường học. Thế nhưng trong hoàn cảnh xấu hổ này nàng lại cảm thấy hưng phấn, cao trào triều xuy phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ chảy đầy đất. Vυ' bự theo bước đi nhảy đánh như hai chú thỏ, hai viên anh đào kiều đĩnh làm người ta nhịn không được mà ngậm lấy, hung hăng hút.
Từ Mộng Tuyết vừa đi vừa thở hổn hển. Lưu Hạo Khôn đem biên độ trứng rung tăng lên mức lớn nhất. Từ Mộng Tuyết che miệng lại không để bản thân kêu ra tiếng, hai chân nàng kẹp chặt chịu đựng kí©ɧ ŧɧí©ɧ để không ngã xuống đất. Trứng rung ngày càng chấn động lợi hại, cuối cùng Từ Mộng Tuyết vẫn ngã trên mặt đất, mông trắng va chạm mặt đất lạnh lẽo, một tiếng rêи ɾỉ phát ra, mà Lưu Hạo Khôn tiếp tục chỉ huy Từ Mộng Tuyết.
“Tới, lên, không đi được liền bò lại đây.”
Từ Mộng Tuyết run rẩy nằm sấp xuống, cong mông gian nan bò về phía trước. nhìn bộ dáng Từ Mộng Tuyết nội tâm Lưu Hạo Khôn kích động không chịu được, hắn đang trong trường học dạy dỗ học sinh của hắn! Đem dáng người dâʍ đãиɠ của nàng quay hết lại, mà thân thể kia lại mỹ vị mê người như vậy, Lưu Hạo Khôn có chút nhịn không được.
Hắn chậm rãi đi trước mặt Từ Mộng Tuyết đang gian nan,
“Muốn lão sư hỗ trợ sao?”
Từ Mộng Tuyết nâng hai mắt đẫm lệ lên nhìn nam nhân, trong miệng tràn ngập tiếng rêи ɾỉ, nhưng nam nhân cũng không cần nàng trả lời. Giây tiếp theo Từ Mộng Tuyết liềm cảm giác có đồ vật nóng hầm hập, cứng rắn đập hai nhát vào mặt nàng. Từ Mộng Tuyết ngửi được hơi thở nam nhân kia, liền biết đó là thứ gì, nàng chủ động mở miệng nhỏ đem côn ŧᏂịŧ to lớn ngậm vào trong miệng liếʍ láp.
Lưu Hạo Khôn sung sướиɠ than thở một tiếng, đưa bàn tay bắt lấy vυ' bự nữ nhi, dùng sức nhéo mạnh, “Tới, dùng cả tao vυ' nữa.”
Sau khi nghe được, Từ Mộng Tuyết mở miệng buông côn ŧᏂịŧ ra, dùng hai tay nâng nhũ thịt lên, kẹp nam căn nóng bỏng giữa hai nhũ hoa, cúi đầu ngậm lấy đầu quy nam nhân, tay cũng kéo ngực dùng nhũ thịt loát động thân côn ŧᏂịŧ.
Nhũ thịt thật mềm mại cái miệng nhỏ lại hút đến thoải mái, Lưu Hạo Khôn mãnh mẽ thọc vào rút ra ở khe ngực, đâm Từ Mộng Tuyết đến không ngừng kêu ngô ngô ngô. Một hồi lâu, Lưu Hạo Khôn kí©ɧ ŧɧí©ɧ bắn đầy mặt và ngực Từ Mộng Tuyết.
“Đừng nóng vội, lão sư liền giúp ngươi.”