Lúc này Từ Mộng Tuyết đang trong phòng tắm ở ký túc xá, trên tay cầm đạo cụ nhiệm vụ - băng vải, chân tay luống cuống xem như thế nào đem ngực lớn trói chặt lại.
Ký túc xá là phòng tám người ở, những người khác còn đang ngủ, Từ Mộng Tuyết cần phải chuẩn bị tốt trước khi bọn họ rời giường, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng.
Từ Mộng Tuyết thử siết chặt một chút, sau đó nhìn bộ dáng mình trong gương, ngực vẫn nhô lên một chút. Bất đắc dĩ chỉ có thể buộc chặt thêm một ít, làm cho ngực không hiện lên rõ ràng nữa, cuối cùng siết đến tắt thở mới cảm giác miễn cưỡng chấp nhận. May mắn quần áo của nguyên chủ đều là trang phục tương đối rộng thùng thình, mặc vào cũng miễn cưỡng che đi không còn rõ ràng. Khi Từ Mộng Tuyết vừa mới mặc quần áo ổn thỏa, ngoài phòng liền có động tĩnh, có vẻ là bạn cùng phòng rời giường.
Từ Mộng Tuyết mở cửa phòng tắm, có chút khẩn trương, nhanh chóng quan sát căn phòng, ngồi vào giường của mình. Quả nhiên trong phòng tất cả là nam sinh khiến nàng đặc biệt không được tự nhiên, cũng phi thường lo lắng cho mình sẽ bị người khác nhìn ra manh mối.
Đột nhiên một nam sinh ôm bả vai nàng, thân thể Từ Mộng Tuyết cứng đờ. Chỉ thấy nam sinh kia tiến đến trước mặt Từ Mộng Tuyết, a dua nói, “Từ Vũ, em giúp anh xin nghỉ tập, hôm nay không đi huấn luyện bóng rổ được, xong rồi mời ngươi đi ăn,”
Từ Mộng Tuyết tìm tòi một chút ký ức nguyên chủ, Từ Mộng Tuyết ở trường học này được gọi là Từ Vũ. Rốt cuộc cái tên Từ Mộng Tuyết vừa nghe liền biết là nữ nhân. Nam nhân trước mặt kêu là Trang Lượng, cùng nguyên chủ là người trong đội bóng rổ, quan hệ so với người khác tốt hơn rất nhiều.
Từ Mộng Tuyết gật gật đầu xem như đáp ứng, nhưng mà, đột nhiên Trang Lượng nâng mặt nàng lên, đặc niệt nhìn một phen, tay còn không ngừng xoa xoa mặt nàng. Từ Mộng Tuyết bị động tác bất thình lình của hắn dọa, Trang Lượng nói, “Từ Vũ, làn da ngươi như thế nào lại mịn như vậy, còn trắng nữa, giống làn da của nữ nhân.”
Có lẽ đây chỉ là phương thức đùa giỡn của bọn hắn, nhưng muốn che giấu thân phận Từ Mộng Tuyết phải hít hà một hơi đối với những lời này, sẽ không nhanh như vậy liền phát hiện đi. Từ Mộng Tuyết có chút hoảng hốt, sốt ruột hất bàn tay đang làm loạn trên mặt nàng, “Nói bừa cái gì vậy! Mau buông tay! Ân... ”
Cảm xúc trên tay thật rõ ràng, sau đó hắn ngượng ngùng thu hồi tay, “Ai nha chỉ đùa một chút thôi, không cần phải sinh khí như vậy, làm ngươi đau sao? Ai nha thực xin lỗi. ”
Tuy rằng lời xin lỗi có vẻ không chút thành ý, nhưng tốt xấu gì cũng buông lỏng tay, cũng làm Từ Mộng Tuyết thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nàng không biết chính là, vừa rồi lúc đau vô tình phát ra một tiếng rêи ɾỉ, làm bảy vị nam sinh trong ký túc xá đồng thời bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Đặc biệt là người luyến tiếc cảm giác xoa mặt nàng - Trang Lượng, cùng với nam sinh không có quan hệ không tốt nhất với nguyên chủ - Tạ Hiên.
Sau tan học, Từ Mộng Tuyết chuẩn bị đi đến đội bóng rổ đưa tin, giúp Trang Lượng xin nghỉ. Từ Mộng Tuyết dừng trước cửa phòng thay quần áo, hắn chỉ có thể chờ tất cả mọi người thay xong quần áo rồi mới vào thay, đây là trường nam sinh nên không có phòng khác.
Từ Mộng Tuyết mỗi lần đều thay quần áo cuối cùng, chuyện này bị Tạ Hiên nhận được điểm khác thường. Tạ Hiên nhớ lại hôm nay lúc ở ký túc xá tiếng kêu kia của Từ Mộng Tuyết bất đồng với âm thanh của nam sinh, hắn tính toán ở lại rình xem một chút nàng đang làm gì. Tạ Hiên vẫn luôn không thích nam sinh nhỏ người như Từ Vũ, có đôi khi thấy đặc biệt giống tiểu nữ sinh, đã vậy còn không biết lượng sức mình tới tham gia câu lạc bộ bóng rổ, càng làm hắn cảm thấy khó chịu hơn. Lần này hắn muốn nhìn xem rốt cuộc nàng đang cất giấu bí mật gì.
Từ Mộng Tuyết hoàn toàn không một chút cảm nhận được một đôi mắt ở phía sau nhìn nàng chằm chằm. Từ Mộng Tuyết cởϊ qυầи áo ra đôi mắt Tạ Hiên đột nhiên biến đổi, trước ngực là băng vải màu trắng không thể không làm hắn sinh thêm nhiều hoài nghi, nhìn kỹ lại, trước ngực có độ cung rõ ràng, làm Tạ Hiên hô hấp căng thẳng.
Từ Mộng Tuyết bị băng vải thít khó thở, nhìn ngó xung quanh không phát hiện có thân ảnh người khác, liền muốn thả lỏng một chút rồi trói lại sau.
Tạ Hiên theo dõi động tác kế tiếp của Từ Mộng Tuyết, hô hấp càng ngày càng trở nên dồn dập, hắn phát hiện bí mật của Từ Vũ! Nàng là nữ!? Lúc này Tạ Hiên hoàn toàn đứng hình tại chỗ, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Từ Mộng Tuyết. Băng vải lỏng ra. Bầu ngực trắng, tròn trịa giấu dưới băng vải trắng lộ ra ngoài, hai viên tiểu bồ đào hồng phấn dựng trong không khí. Từ Mộng Tuyết hít thở sâu mấy hơi, đem hay tay đặt ở vυ' nâng lên, vυ' tạo nên độ cung đẹp mắt.
Đôi mắt Tạ Hiên vẫn không dời đi nhìn chằm chằm nàng, nhìn Từ Mộng Tuyết đem vυ' no đủ tròn trịa giấu dưới lớp băng , giấu trong quần áo như thế nào. Thân hình mê người kia quanh quẩn thật lâu trong đầu hắn, nhẫn nhịn du͙© vọиɠ đứng thẳng, mãi không có ý muốn mềm đi. Tạ Hiên chờ Từ Mộng Tuyết rời khỏi phòng thay đồ trước rồi mới về sau. Từ Mộng Tuyết trở lại ký túc xá liền cảm thấy có một ánh mắt như có như không nhìn nàng chăm chăm, có chút không tự nhiên quan sát xung quanh, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì không thích hợp, liền lên giường nghỉ ngơi sớm.