Kế tiếp Giản Lăng Thần nhanh chóng trừu động côn ŧᏂịŧ, hai tay chụp lấy hai vυ' lớn đong đưa theo từng động tác của hắn. Giản Lăng Thần bắt lấy vυ' xoa bó đùa bỡn một hồi, hắn nhào nặn vυ' thành đủ loại hình dạng, mỗi động tác đều véo núʍ ѵú, động tác này giống như Ngao Huyền đã làm với nàng khi mới đến thế giới này.
Không đợi nàng suy nghĩ lại, phụt một tiếng, đầṳ ѵú giật giật phun ra sữa, vừa vặn phun vào trong hai chén trà. Giản Lăng Thần nở nụ cười, càng ra thêm sức hướng côn ŧᏂịŧ lao thẳng tới hoa tâm, đọng tác trên tay cũng không ngừng, chỉ chốc lát chén trà đã đầy sữa, màu sữa trắng trong chén tử sa vô cùng bắt mắt. Cánh tay Từ Mộng Tuyết chống lên bàn run rẩy, Giản Lăng Thần đâm một cái thật sâu, trực tiếp phá vỡ phòng bị tiến đến tử ©υиɠ, Từ Mộng Tuyết sợ hãi kêu một tiếng, lập tức đạt cao trào, dòng sữa trong ngực bất ngờ phun ra văng lên bàn, trên mặt đất.
Giản Lăng Thần không buông ta cửa tử ©υиɠ, nơi đó như muốn hút côn ŧᏂịŧ hắn, khiến hắn sướиɠ không tả nổi. Giản Lăng Thần tăng vừa thao lộng, vừa cầm chén trà đưa lên miệng uống một nửa, đưa nửa còn lại cho Từ Mộng Tuyết uống nốt.
Từ Mộng Tuyết không thể phản kháng Giản Lăng Thần, chỉ có thể ủy khuất uống xuống sữa của bản thân mình. Cuối cùng Giản Lăng Thân ở cửa tử ©υиɠ nàng đâm một cái thật sâu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phốc phốc bắn vào trong tử ©υиɠ không dư thừa một giọt.
Hắn rút hai ngọc thể ra khỏi huyệt nàng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo ngọc thể chảy ra, tiểu huyệt theo bản năng co rút. Giản Lăng Thần không rút côn ŧᏂịŧ hắn ra, ôm Từ Mộng Tuyết ngồi xuồng ghế bên cạnh chiếc bàn, đem hai chân Từ Mộng Tuyết mở ra. Nàng vô lực ngã vào ngực Giản Lăng Thần, cúi đầu nhìn tiểu huyệt hàm chứa côn ŧᏂịŧ, một cổ bạch trọc chảy ra bên ngoài. Thân thể bởi vì cao trào mà run nhè nhẹ, côn ŧᏂịŧ mềm đi không bao lâu lại ngẩng đầu, đem nhục bích không ngừng run rẩy căng cứng, nhục bích mới trải qua cao trào kẹp lấy côn ŧᏂịŧ, bụng gờ lên hình dạng côn ŧᏂịŧ, cảnh này làm Giản Lăng Thần càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Lần này, Giản Lăng Thần không nhanh không chậm thọc vào rút ra trong tiểu huyệt, với tốc độ này Từ Mộng Tuyết cảm thấy không được thỏa mãn, muốn Giản Lăng Thần đẩy nhanh tốc độ, thân thể lại mềm nhũn không thể hùa theo hắn. Đột nhiên Giản Lăng Thần vươn tay chạm đến âm đế của nàng, nhanh chóng xoa nắn khảy vài cái. Từ Mộng Tuyết không có sức lực đong đưa cơ thể, chỉ có thể phát ra những âm thanh lớn, đột nhiên cảm giác buồn đi tiểu ập tới, Từ Mộng Tuyết kêu không cần! Nàng vươn tay đẩy tay Giản Lăng Thần đang đùa bỡn âm đế nàng ra, nhưng sức mà nàng có thể đẩy được hắn ra.
Giản Lăng Thần còn xấu xa hơn, ở bên tai Từ Mộng Tuyết phát ra âm thanh “Hư ------- hư ------------ ” Từ Mộng Tuyết cố sức kìm nén cảm giác đi tiểu, lại nỗ lực vô ích khi một dòng chất nóng bỏng phun sâu trong tiểu huyệt nàng, chất lỏng tưới đầy da^ʍ huyệt. Từ Mộng Tuyết bị chất lỏng nóng bỏng với lực đạo mạnh đột kích, rốt cuộc kìm nén không được, nướ© ŧıểυ từ trong niệu đạo phun ra ngoài, chất lỏng màu vàng văng tứ tung trên mặt đất. Nước mắt Từ Mộng Tuyết cũng không ngăn được, rơi lệ, nhìn xem hạ thể bản thân mình không ngừng chảy nướ© ŧıểυ, nướ© ŧıểυ bị phun trong tiểu huyệt cũng chảy ra, mùi vị tao lãng của nướ© ŧıểυ tràn ngập trong căn phòng.
Ở phương diện này Giản Lăng Thần chính là cao thủ, dạy dỗ đùa bỡn Từ Mộng Tuyết , làm nàng hoàn toàn trầm mê trong nɧu͙© ɖu͙©.