Từ Mộng Tuyết bởi vì đang suy nghĩ người trước mặt là ai, không có kịp thời đáp lời. Chờ khi Từ Mộng Tuyết nghĩ xong hồi phục lại tinh thân, liền nhìn khuôn mặt lo lắng của nam tử, nghĩ đến đến bộ dáng quần áo không chỉnh tề của bản thân lập tức hoảng loạn ôm chặt mình. Không nghĩ tới nam nhân trước mặt tiến tới một bước, đem kiện áo mang theo nhiệt độ cơ thể khoác lên cho nàng.“Tuyết Nhi tỷ, ban đêm lạnh, trước tiên ta mang ngươi tìm một khách điếm đi, ngươi xem....?”
Tuy rằng đây là đệ đệ Giản Lăng Thiên, cũng từ trong trí nhớ biết được người này phẩm hạnh không tốt lắm, nhưng bộ dạng chật vật của nàng lúc này, đôi chút không có khả năng.
Từ Mộng Tuyết hơi hơi gật đầu, chậm rãi đứng lên, liền thấy Giản Lăng Thân ngày tức khắc nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, cũng không có động tay động chân đối với nàng, dọc đường đi cũng không có hỏi chuyện gì xảy ra với nàng. Từ Mộng Tuyết thở phào nhẹ nhõm, thoáng chút buông lỏng phòng bị, được Giản Lăng Thần đỡ đi tới một khách điếm gần đây.
Giản Lăng Thần đối với khách điếm này có phần quen thuộc, tại đây trong lòng mọi người đều rõ ràng bề ngoài giống như một cửa hàng, không giống thanh lâu, nếu ở hiện đại người ta gọi là khách sạn tình yêu. Nói như vậy liền có thể lý giải mọi thứ.
Nhưng điều này Từ Mộng Tuyết không biết, hiện tại nàng không có dư thừa sức lực đi hỏi đây là nơi nào.
Tới khách điếm, Giản Lăng Thần an bài chu toàn mọi thứ, lấy nước tắm đặt quần áo mới cùng cơm nóng. Kia có thể nói là ân cần chăm sóc, tạo độ hảo cảm lớn với Từ Mộng Tuyết, cảm thấy hắn không giống với người trong trí nhớ.
Từ Mộng Tuyết ăn một chút xong, đi rửa mặt sau đó đặc biệt cảm tạ Giản Lăng Thần. Hắn tỏ vẻ không sai biệt lắm cần phải dời đi, đứng dậy cáo từ.
Từ Mộng Tuyết nhìn Giản Lăng Thần rời đi, tâm tình nặng nề cũng hạ xuống một chút, hiện tại nàng chỉ muốn tẩy rửa thân thể thật sạch sẽ.
Sau bao lâu bị giày vò, cuối cùng nàng cũng được ngâm mình trong nước ấm, mệt mỏi làm nàng chìm vào giấc ngủ trong chốc lát. Đến khi nàng tỉnh dậy cảm giác mệt mỏi trên thân thể đã tiêu trừ không sai biệt lắm, những vết xanh tím đáng sợ trên cơ thể cũng đã biến mất nhiều. Từ Mộng Tuyết mặc tốt quần áo Giản Lăng Thần mang tới.
Làm nàng có chút đỏ mặt chính là Giản Lăng Thần mang quần áo tới mà không có nội ý, hơn nữa mặc vào có cảm giác giống như mặc y phục xuyên thấu. Bất quá Từ Mộng Tuyết cũng không phát hiện cái gì, mặc hẳn hoi sau đó nằm trên giường.
Có lẽ đã ngủ một lúc trong bồn tắm, bây giờ một chút buồn ngủ đều không có, thời điểm này đầu óc liền suy nghĩ những việc đã xảy ra, sự việc phát sinh ban ngày hết thảy đều rõ ràng trước mắt, khung cảnh ấy vô cùng hoang da^ʍ. Mặt Từ Mộng Tuyết có chút ửng đỏ, không có mặc nội y ngăn cách vυ' trực tiếp cọ xát lên vải áo, đầṳ ѵú như có như không có vật chạm vào, đầṳ ѵú mẫn cảm chậm rãi kiều đĩnh lên, hạ thể như chứa hai côn ŧᏂịŧ to lớn không ngừng thọc vào rút ra. Từ Mộng Tuyết cũng không biết bản thân mình bị làm sao, thân nhiệt dần dần tăng, một bàn tay chậm rãi duỗi đến hạ thể cọ xát, dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt bắt đầu hướng miệng huyệt chảy ra. Từ Mộng Tuyết hô hấp nhanh hơn, dần dần thở hổn hển chỉ chốc lát những tiếng rêи ɾỉ tràn ra từ miệng.
Từ Mộng Tuyết ở trên giường cọ xát thân thể, quần áo trên người cũng buông lỏng, vυ' hơi lộ ra bên ngoài. Một tay Từ Mộng Tuyết bắt lấy vυ', một tay đặt ở hạ thể, từ từ đưa một ngón tay vào tiểu huyệt đang chảy dâʍ ŧᏂủy̠ dầm dề.
“A...Ân....” tiếng rêи ɾỉ nhỏ bé phát ra, hiện tại Từ Mộng Tuyết cảm thấy bản thân mình bị du͙© vọиɠ chi phối, một ngón tay hoàn toàn không thể thỏa mãn nàng. Thân thể của nàng khát vọng côn ŧᏂịŧ thô tráng, dữ tợn.