Hoan Nghênh Đi Vào Thế Giới Thịt Văn

Chương 7-1: Phiên ngoại

Đặc biệt nhắc nhở, chương này cùng chính văn không liên hệ. Xem như phần hư cấu ở thế giới hai.

Hôm nay Từ Mộng Tuyết quyết định xuất Ngao phủ đi dạo ở thế giới này một vòng, Ngao Huyền phải một tiểu nha hoàn đi theo bên người, Từ Mộng Tuyết trên phố đi đi lại lại, đi ngắm ngó hết cái nọ đến cái kia.

Tiểu nha hoàn đi theo phụ trách xách đồ và trả tiền, trên đường rất nhiều người, chờ Từ Mộng Tuyết cao hưng đi dạo một lúc, cảm giác có chỗ nào không đúng lắm, xoay ngươi lại nhìn, không thấy bóng dáng nha hoàn đâu. Trong đám người đông đúc không tìm thấy được tung tích tiểu nha hoàn.

Từ Mộng Tuyết than thầm, xong rồi, lạc mất rồi.

Không có người trả tiền nhưng cũng không đánh gãy hứng thú Từ Mộng Tuyết. vài thứ kia nàng muốn mua về nhưng đến lúc rời đi cũng không nhất định mang đi, chi bằng tập trung đi dạo nhìn xem phong cảnh cùng đường phố cổ đại. Từ Mộng Tuyết không bị ảnh hưởng đi tung tăng khắp nơi, chờ đến khi nàng dừng lại nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện bản thân bất giác đi xa phố xá sầm uất.

Từ Mộng Tuyết nhìn đường phố ít người qua lại, ở địa phương lạ Từ Mộng Tuyết có chút sợ hãi, xoay người lại thấy có năm sáu nam nhân nhìn nàng bằng ánh mắt đáng khinh.

Từ Mộng Tuyết không ngừng an ủi bản thân khẳng định là mình suy nghĩ quá nhiều, da đầu căng ra đi về phía trước hai bước, lại phát hiện mấy người kia bất động thanh sắc vây quanh nàng, gây cản trở. Từ Mộng Tuyết sợ muốn khóc, quay đầu chạy như điên, mấy người kia liếc mắt nhìn nhau, đuổi theo sau Từ Mộng Tuyết .

Từ Mộng Tuyết sao có thể chạy thoát khỏi năm sáu nam nhân thân hình cao to lực lưỡng, đấu đá lung tung liều mạng chạy vội, trên đường phảng phất có kêu tên nàng, nhưng lúc này nàng không rảnh lo nghĩ phân tích.

Từ Mộng Tuyết rẽ trái, rẽ phải không ngừng chạy trốn, cuối cùng một người đuổi theo phía sau dùng sức túm lấy nàng. Từ Mộng Tuyết lảo đảo té lăn trên đất, nhưng khi nghĩ đến điều bản thân phải đối mặt khi bọn chúng bắt được, Từ Mộng Tuyết giãy giụa đứng dậy tiếp tục chạy về phía trước, lại không nghĩ vừa mới đứng dậy bị nam nhân kia túm lấy, nhìn vách tường lớn phía trước, cái ngõ này là ngõ cụt.....

Từ Mộng Tuyết xoay người, phòng bị nhìn sáu nam nhân kia, sáu người kia ai cũng cao to, khóe miệng cười tà ác, ánh mắt đáng khinh quét nhìn Từ Mộng Tuyết, hướng về phía Từ Mộng Tuyết chậm rãi tới gần.

Từ Mộng Tuyết thấy mấy người kia tiến lại, nàng không ngừng lùi về sau thẳng đến khi lưng chạm phải bức tường, không thể lui tiếp. Từ Mộng Tuyết chỉ có thể la to, hy vọng những người gần đấy có thể nghe thấy đến giúp nàng.

Mấy nam nhân nghe Từ Mộng Tuyết kêu to, phá lên cười, không ngăn cản Từ Mộng Tuyết. nơi này là địa bàn của bọn chúng, nếu thực sự có người nghe được cũng tuyệt đối không tới xen vào việc người khác, mỗi ngày loại chuyện này đều phát sinh, căn bản không ai quản tới.

Bởi vì chạy nhanh, Từ Mộng Tuyết mất sức thở hồng hộc, ngực không ngừng phập phồng thở dốc, quần áo xộc xệch đem vυ' to trắng ngần lộ ra ngoài, cách quân áo cũng không khó để tưởng tượng ra phong cảnh diễm lệ bên trong.

Nam nhân đứng trước mặt Từ Mộng Tuyết vươn ngón tay chọt một chút vào ngực nàng, tựa như miếng đậu hụ. Từ Mộng Tuyết hoảng loạn dùng tay che lấy ngực, mặt khác mấy người kia cũng tiến lên sát lại gần nàng. Từ Mộng Tuyết chỉ có thể ôm bản thân vặn vẹo tránh né những bàn tay vươn tới. Từ Mộng Tuyết quan sát xung quanh, nhìn thấy khoảng trống giữa hai ngừơi, liền tìm đúng thời cơ lao về phía trước. Nhưng phản kháng này của nàng đối với mấy tráng hán này căn bản không chút hiệu quả, mấy người đem Từ Mộng Tuyết kéo trở lại.

Từ Mộng Tuyết bị mấy người vây ở giữa, hai cánh tay khác nhau bắt lấy nàng, hai người kia đem đầu vùi vào cần cổ thanh thoát trắng nõn của Từ Mộng Tuyết, hung hăng hút hương vị trên người nữ nhân. Trước mặt một người trực tiếp tóm lấy vυ' Từ Mộng Tuyết, cách quần áo xoa bóp, chỉ chốc lát quần áo liền trở nên hỗn độn nhăn nhúm. Ba người còn lại cũng cách quần áo Từ Mộng Tuyết vuốt ve khắp nơi đùi, mông, bên hông, thậm trí hạ thể tiểu huyệt, động tác các nam nhân không nặng, nhưng làm Từ Mộng Tuyết hoàn toàn không có năng lực thoát đi.

Từ Mộng Tuyết tưởng tượng đến diễn biến tiếp theo, nàng sợ hãi thân thể không khỏi run rẩy. Nàng chỉ thừa nhận hai người là nhiều nhất, hiện tại có tới sáu tráng hán vây quanh nàng, nội tâm thật sự sợ hãi, nàng không cần, nàng cảm thấy nàng nhất định sẽ chết....

Nhưng hiện thực thật tàn khốc, xoẹt một tiếng, quần áo trên người bị sáu nam nhân dùng sức xé rách, yếm lộ bên trong lộ ra, da thịt cánh tay cùng lưng trắng nõn bại ộ trước mặt mấy người.

“không cần.... không cần! Các ngươi buông ta ra! A!! Cứu mạng, cứu mạng a!!”

“Kêu nhiều lên để mấy gia nghe thêm chút, xem âm thanh này đi, một hồi bị mấy gia thao khẳng định càng dễ nghe hơn”

“Ha ha, hôm nay gặp được bảo bối, đã lâu không chơi, thật đúng là ông trời giúp đỡ.” Mấy nam nhân mỗi người một câu, lời nói Từ Mộng Tuyết nghe vào không phải là từ ngữ đứng đắn.