Từ Mộng Tuyết hôn mê gần hai ngày, sau khi tỉnh lại biết được có người đưa nàng về, nhưng thời điểm hỏi là ai thì tất cả mọi người đều che che giấu giấu, làm nàng thực nghi ngờ tình trạng lúc bản thân trở về có trật vật hay không hoặc cái người che mắt nàng làm cho mọi người không dám đề cập với nàng. Từ Mộng Tuyết suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra đáp án, quyết định tạm thời mặc kệ, ai biết nàng có thể tồn tại ở thế giới này bao lâu.
Từ Mộng Tuyết nhìn cơ thể mình, không có một vết thương trên người, nàng yên lặng thở dài. Chỉ chốc lát, ngoài cửa một tiểu nha đầu tiến vào đối với nàng kêu một tiếng tiểu thư, Từ Mộng Tuyết nhướng mày, vẫy tại kêu nàng lại gần.
Tiểu nha đầu thanh tú đi đến trước mặt Từ Mộng Tuyết hành lễ, sau đó ngữ khí đầy lo lắng nói, “Tiểu thư! Người đem chúng ta dọa muốn chết! Giản công tử bị Ngao gia bắt! Người lại bị Ngao... A phi... Dù sao là bị vị kia! Đưa về.”
“Ai nha dù sao tiểu thư cũng không thể lại chạy trốn! Lão gia và phu nhân đều khẩn trương muốn chết, sợ ngài xảy ra chuyện gì, hơn nữa ngày mai là ngày người xuất giá, lão gia nói chuyện đã đến nước này hy vọng tiểu thư vẫn là thấy rõ, về sau hầu hạ Ngao công tử thật tốt. Nể mặt cơ nghiệp Từ gia nhiều năm như vậy Ngao gia cũng không dám khiến tiểu thư quá khó xử.”
“Nói nhiều như vậy! Tiểu thư người ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn trong lòng! Hiện tại quan trọng nhất là sống sót.”
Từ Mộng Tuyết “.....”
“Nha đầu này nói chuyện thật đúng là không một chút hàm súc, đây là thật muốn nguyên chủ không hi vọng...”
Bất quá Từ Mộng Tuyết vẫn từ lời nói của tiểu nha đầu biết vài tin tức. Thứ nhất, nàng xác thực được ai đưa nàng về, người này còn không muốn nàng biết. Thứ hai, Giản Lăng Thiên bị Ngao gia bắt, hẳn là người trong trí nhớ nguyên chủ nhớ nhung. Thứ ba, ngày mai liền xuất giá... xuất giá... xuất giá...
Nghiêm trọng nhất quả nhiên là cuối cùng a, lão tử không bảo vệ được thân mình, bị người ta thượng a.... Nếu bị phát hiện chỉ sợ hậu quả sẽ không hề tốt đẹp.... Làm sao bây giờ... Từ Mộng Tuyết vắt hết óc suy nghĩ, trừ bỏ không gả hoặc tới nguyệt sự thì không thể nghĩ được bất luận phương pháp nào khác.
Haizzz, nhân sinh không phải thể nghiệm hảo như vậy sao!
Cùng lúc đó, một nơi khác, Ngao phủ.
Ngao Huyền ngồi trong thư phòng, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt bàn, tâm tư đã sớm bay đến nơi nào. Người hầu đứng bên cạnh một cử động nhỏ cũng không dám, mồ hôi theo chán chảy xuống, lực uy hϊếp vị này thật không dám khinh thường.
Đột nhiên, người thất thần hồi phục tinh thần lại, thanh âm không hề dao động nói, “Giản Lăng Thiên như thế nào?”
Hạ nhân: “Hồi bẩm chủ tử, giam giữ lại rồi.”
Ngao Huyền: “Ngày mai áp lên, để hắn chứng kiến tiểu thư Từ gia bái đường như thế nào, kết thúc cũng đừng quản hắn.”
Hạ nhân: “vâng.”
Ngao Huyền nghĩ đến Từ Mộng Tuyết, khóe miệng giương lên nụ cười tà ám, đầu lưỡi hơi liếʍ môi, một cỗ tà khí nháy mắt bao phủ toàn thân.
Thực mau, thời gian thành thân liền đến, sáng sớm Từ Mộng Tuyết đã bị lăn lộn, bắt đầu đội đủ loại đồ lên đầu, mãi cho đến lên kiệu, Từ Mộng Tuyết vẫn chưa tiêu hóa lễ thành hôn cổ nhân thật sự phiền toái a!
Thời điểm bái đường bị người dẫn đến, bởi vì không có người phổ cập cho nàng, cho nên bái đường trở nên rối tinh rối mù. Bất quá mọi người đều nghĩ tiểu thư Từ gia không muốn gả, rốt cuộc sự kiện hai nhà Giản – Ngao đại náo mọi người đều rõ ràng.
Đôi mắt Giản Lăng Thiên sung huyết nhìn hai người mặc mặc y phục đỏ thẫm, hắn tính toán muốn xông lên liền bị hai người phía sau đè nặng.
Bái đường xong, Từ Mộng Tuyết liền bị người ta dẫn đến động phòng, lại bị thân y phục đỏ thẫm vướng chân, thân mình mất đi cân bằng ngã về phía trước, người bên cạnh kinh hô một tiếng.
Từ Mộng Tuyết dự đoán cơn đau đớn sẽ ập tới nhưng ngược lại nàng được ôm vào lòng ngực vững vàng, một bàn tay mắm chặt lấy eo nàng, một âm thanh trầm thấp vang bên tai nàng, “Như thế nào? Nương tử đã chờ không kịp cùng gia động phòng sao?”
Từ Mộng Tuyết: “.....”
“Gia?”
Ngao Huyền khẽ cười một tiếng, buông Từ Mộng Tuyết ra, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếc nhìn Giản Lăng Thiên một cái. Giản Lăng Thiên bị người đè nặng, biểu tình dữ tợn nhìn Ngao Huyền.
Lúc sau Từ Mộng Tuyết đến động phòng, bị người đưa đến ngồi trên giường, làm nàng kiên nhẫn chờ đợi. sau khi đám người rời khỏi phòng Từ Mộng Tuyết xốc khăn voan trước mặt lên. Nàng vướng ngã nguyên nhân lớn nhất là do đói! Từ Mộng Tuyết đem đồ ngọt đặt trên mặt bàn ăn lót dạ. Thẳng đến khi sắc trời trầm xuống, âm thanh ầm ĩ bên ngoài chậm rãi yên tĩnh trở lại, tiếng bước chân người ở cửa vang lên, Từ Mộng Tuyết có chút khẩn trương, nàng lớn như vậy cũng là lần đầu kết hôn a!
Liền thấy người nọ đẩy cửa phòng ra, từng bước đi đến mép giường, một phen xốc khăn voan đỏ của nàng lên. Ngao Huyền nhìn khuôn mặt nàng, không thể không nói là thực đẹp, hơn nữa gương mặt này làm hắn suy nghĩ tới đã lâu.