Hoan Nghênh Đi Vào Thế Giới Thịt Văn

Chương 2-2:

Từ Mộng Tuyết có thể cảm nhân được hô hấp của nam nhân có chút thay đổi, nàng ẩn ẩn đã đoán được kế tiếp sẽ phát sinh điều gì, nhưng trên thực trế ký ức lúc mới bắt đầu thế giới vô cùng ít, hơn nữa lúc này trước mắt là mảnh đen nhánh, nội tâm Từ Mộng Tuyết sợ hãi, nàng mở miệng hỏi với âm thanh thật nhỏ, “Ngươi là ai? Vì cái gì muốn đẩy ta?”

Như trong dự kiến hắn không trả lời, nội tâm Từ Mộng Tuyết càng thêm sợ hãi, không tự giác bắt đầu vặn vẹo cơ thể muốn thoát khỏi giam cầm đáng sợ này, “Buông ta ra...!”

Từ Mộng Tuyết càng giãy giụa càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới nam nhân, hắn hưởng thụ cảm giác được là da trơn mềm ở ngực hắn cọ xát, theo động tác giãy giụa hạ thân cứng rắn cũng theo đó mà chọc vào khe mông nàng. Ánh mắt nam nhân trầm xuống, hắn vốn không phải người dễ bị gợi lên tính dục, nhưng động tác vô ý của nữ nhân này khiến hắn ngạnh lên, nam nhân cũng không thích chậm trễ bản thân, một bàn tay che đôi mắt Từ Mộng Tuyết, một bàn tay bắt đầu tru du trên thân thể mê ngươi này, nam nhân vùi đầu vào cổ nàng, ngửi hương vị trên người nàng, sau đó vương đầu lưỡi liếʍ một đường trên cổ trắng nõn kia.

Từ Mộng Tuyết đột nhiên run lên, “Không cần ... buông ta ra... ngô...” “Lăng Thiên ... Lăng Thiên ca ca... cứu ta...” vừa dứt lời, nam nhân vốn chỉ liếʍ trên cổ nàng đột nhiên cắn một ngụm, Từ Mộng Tuyết đau hô một tiếng.

Thật sự, nàng cũng không biết bản thân vì cái gì mà nói ra lời nói đó, nàng không khống chế tự nói ra. Nhưng nàng không có thời gian nghĩ ngợi, chỉ thấy nam nhân buông đôi tay che mắt nàng ra, nàng chỉ kịp thấy trên ngón tay cái tay phải của nam nhân đeo nhân mặt đá, nàng liền bị một mảnh vải dệt chặn tầm mắt, gắt gao che kín đôi mắt nàng.

Nam nhân từ đầu tới cuối không nói một lời nào, đem Từ Mộng Tuyết xoay người lại, không cởi nội y nàng ra, trực tiếp đêm đầṳ ѵú kiều đĩnh còn dính nước hàm trong miệng bắt đầu khẽ liếʍ láp, cắи ʍút̼. Từ Mộng Tuyết sợ hãi kêu một tiếng, đầṳ ѵú lạnh lẽo lúc này được hàm chứa trong địa phương ấm áp. Từ Mộng Tuyết muốn đẩy người trước ngực ra, ai ngờ một đôi tay nóng bỏng bao lấy hai vυ' nàng, trên dưới xoa nắn.

“Ngô... buông tay... buông ta ra... không cần... đừng đυ.ng vào ta ngô...” Từ Mộng Tuyết giãy giụa kêu to, lại không ngờ người kia càng không buông đầṳ ѵú ra, mặt ở trước ngực nàng cọ xát, cuối cùng một ngụm hôn lên môi nàng, âm thanh kêu to của nàng bị nuốt hết, biến thành những tiếng “Ngô... ngô... ngô...”

Nam nhân liếʍ láp trên cánh môi mềm mại, tiện thế vươn đầu lưỡi muốn phá vỡ khớp hàm đang đóng chặt, lại phát hiện nữ nhân đang mím chặt môi cự tuyệt hắn. nam nhân hừ nhẹ một tiếng, đôi dùng sức một cái liên đem quần áo dính sát trên người nàng cởi xuống, tùy ý phóng tới bờ sông. Từ Mộng Tuyết bị che đôi mắt cái gì đều không thấy, xúc giác như phóng đại vài lần, làn da tiếp xúc trực tiếp với nước làm nàng lạnh run lên lại thêm đôi tay thô giáp nóng bỏng du tẩu khắp nơi trên cơ thể lạnh lẽo của nàng.

Từ Mộng Tuyết bị vuốt ve ngẩng đầu lên hừ nhẹ, nam nhân tìm thấy sơ hở lập tức đem đầu lưỡi chen vào trong miệng, cuốn lấy đầu lưỡi Từ Mộng Tuyết kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thân thể nguyên bản giãy giụa bị hôn mãnh liệt bắt đầu nhũn ra, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên hai luồng đỏ ửng, nam nhân cảm nhận được biến hóa của nàng, buông đôi môi bị hôn có chút sưng đỏ ra, dễ như trở bàn tay đem Từ Mộng Tuyết bế lên trên bờ.

Nam nhân đứng ở trong nước, đem thân thể trần trụ nư nhân ngắm nghía kĩ càng một lượt. Từ Mộng Tuyết cảm nhận được bản thân đang ngồi trên bờ, hai chân vẫn ở trong nước, đôi mắt không nhìn thấy nhưng nàng có thể biết được có người ở trước mặt nhìn chằm chằm vào nàng. Từ Mộng Tuyết bất an đôi tay che đi thân hình lõα ɭồ của mình, nhưng động tác này làm nam nhân sinh ra khó chịu.

Nam nhân đem hai tay đặt ở trên đùi Từ Mộng Tuyết, sau đó dùng sức bẻ ra, hạ thân bóng loáng trắng tinh bại lộ trong không khí, hai cánh môi âʍ ɦộ ở trong không khí hơi run rẩy, u mật tiểu huyệt bị giấu ở trong khe hở, vừa thấy liền biết chư a có người khác thăm qua bao giờ. Nam nhân bị cảnh này mê hoặc, vươn tay chạm tới hạ thể nữ nhân bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.

“A... không cần... không cần xem... không cần sờ nơi đó... Ngô... buông ta ra....” Từ Mộng Tuyết biết hạ thể bản thân bị bại lộ trước mặt nam nhân, nàng xấu hổ muốn chạy trốn.

Nam nhân chậm rãi duỗi ngón tay chạm đến tiểu huyệt chặt chẽ lộng, chỉ chốc lát tiểu huyệt liền run run một cổ chất lỏng chảy ra. Nam nhân mỉm cười, đem hai chân nữ nhân càng bẻ lớn hơn nữa, cúi đầu đặt moi mình lên hạ thể mất hồn trơn bóng không lông mao kia. Môi nam nhân liếp láp môi âʍ ɦộ, đi vào huyệt khẩu đột nhiên hút mạnh, phát ra những tiếng sắc tình, đem dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra ăn hết vào bụng.

Từ Mộng Tuyết cảm nhận được hạ thân của mình bị vật ấm áp liếʍ láp, kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn làm nàng vặn vẹo thân thể qua lại, muốn trốn tránh, đồ vật mềm mại gian nan tiến thẳng vào trong tiểu huyệt. Từ Mộng Tuyết run lên, một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra, bắn lên đầu lưỡi đang đỉnh trong tiểu huyệt. Nam nhân phảng phất như vừa được thưởng thức mỹ vị trần gian, âm thanh liếʍ mυ'ŧ càng thêm dâʍ đãиɠ. Từ Mộng Tuyết run rẩy, âm thanh dần trở nên nức nở, làm nam nhâm càng thêm ý xấu khi dễ nàng.