Ánh mặt trời chiều tà đang chậm rãi biến mất, sắc trời dần dần sẩm tối, cây cối to cao sừng sững bốn phía, gió thổi qua lá cây đong đưa lao xao.
Chỉ thấy dưới tàng cây đó, một vị nữ tử khuôn mặt tuyệt mỹ ngã trên mặt đất, sườn mặt có vết thương rất nhỏ ngã va phải cây, quần áo trên người nữ tử dính đầy bùn đất, đôi mắt nhắm chặt, mí mắt khẽ run run, nhìn qua vừa chật vật lại có vẻ nhu nhược đáng thương.
Đột nhiên, một tiếng chim hót nhọn bén vang lên, đồng loại nghỉ ngơi trên cây đồng loạt bay lên, tiếng chim vỗ cánh vang lên trong rừng rậm. Nữ nhân dưới tàng cây đột ngột mở mắt, trong mắt phủ đầy sự kinh hãi và nghi hoặc nhìn cảnh tượng trước mặt. Mà cách nữ tử một đoạn, có thể nhìn thấy được một bóng hình ẩn ẩn đứng sau cây, bất động thanh sắc chăm chú nhìn vào nữ nhân dưới tàng cây.
Từ Mộng Tuyết dựa vào cây đứng lên, nhìn bộ dáng quần áo không thành bộ dạng cùng với cảm nhận từng cơn đau đớn truyền đến trên người, lông mày xinh đẹp hơi nhăn lại.
Ký ức Từ Mộng Tuyết còn dừng lại ở quyền thử hạn, nhưng nhìn cảnh tượng xung quanh hiện tại, không nghĩ cũng biết mình lại lần nữa bị truyền tống. Từ thế giới thứ nhất, cửa sổ biểu hiện nhắc nhở, cùng với những cải tạo kì quái, đây không phải hướng nàng triển khai “Thế giới du͙© vọиɠ” là cái gì. Bắt đầu thế giới đầu cơ hồ mỗi nàng trên người nam nhân vượt qua tuy rằng ban đầu nàng khó có thể tiếp thu thậm trí là sợ hãi, nhưng đều không thể làm được gì vì chính nàng không khống chế được bản thân a! Hiện tại nàng cũng chỉ có thể lén lút thử xem xem có hay không tìm được bug để đào tẩu.
Từ Mộng Tuyết có chút buồn rầu, cảm giác bị người ta nắm mũi rắt đi, muốn chạy trốn đều không trốn thoát, còn cái cốt truyện cưỡng chế hố cha kia, thật là.. “Ai.” Từ Mộng Tuyết thở dài, nàng phải nghĩ biện pháp thoát khỏi cái cưỡng chế kia, không phải nói là trải nghiệm nhân sinh sao? Gạt người? Cảm thụ du͙© vọиɠ tuyệt vời sao, có thể chuyên nghiệm hay không.
Nói thì nói như vậy, Từ Mộng Tuyết xác thực nghĩ ra phương pháp không thực hiện, cốt truyện cưỡng chế, thế nào cũng có nhân tài trong cốt truyện, có nhân tài như thế nào cũng bạch bạch bạch, nàng trốn tránh, không tiếp cận người ta không phải là chạy thoát rồi sao?
Đương nhiên, nàng chỉ ngẫm mà thôi, rốt cuộc nàng vẫn cảm thấy mình không thực hiện được....
Từ Mộng Tuyết hồi phục lại tinh thần, đau đớn trên người làm nàng không thoải mái, nhẹ nhàng vén tay áo lên liền thấy trên cánh tay như tuyết đầy vết bầm tím, tựa như bị cành cây quệt vào. Từ Mộng Tuyết chỉ nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương, tức khắc đau buốt hít một hơi khí lạnh.
Nàng đυ.ng vào miệng vết thương kia một chút, một đoạn ký ức không thuộc về nàng nổ tung trong đầu, cảm giác không thoải mái làm thân thể nàng lảo đảo một chút, chờ tinh thần hồi phục lại biểu tình trở nên có chút quỷ dị.....
Tuy rằng thế giới trước nàng cũng tiếp nhận ký ức nhưng đặc biệt mơ hồn, cũng chỉ khi chân chính tiếp xúc mới có thể biết một ít tình huống, tựa như nhìn thấy Từ Khải mới biết đó là anh trai nguyên chủ, lúc tắm rửa, có thể miễn cưỡng nhớ lại từng đoạn một như vậy.
Nhưng lúc này, cơ hồ nàng đã tiếp nhận kí ức trước đó của thân phận này sở hữu rồi, đặc biệt chính là tuy rằng kí ức là của người khác như thân thể xác thực là của chính nàng. Điều duy nhất không thể giải thích là nàng tới những vết thương của nguyên chủ chuyển qua trên người nàng.
Bất quá, vốn dĩ đi vào nơi này cũng đã không thể giải thích được, mặt khác chi tiết cũng không có để ý tất yếu.
Hiện tại nói tới địa phương này, nhìn từ phong cách tập tục quần áo có thể nhìn ra, hẳn là bối cảnh cổ đại. Nói thật Từ Mộng Tuyết vẫn muốn trải nghiệm một chút. Lại nói đến nguyên chủ, nguyên chủ có thanh mai trúc mã tên là Giản Lăng Thiên, nguyên chủ cùng Giản Lăng Thiên hai người lưỡng tình tương duyệt, trao đổi tín vật chỉ chờ đến tuổi liền có thể kết duyên vợ chồng. Nhưng mà không lâu sau khi hai người đến tuổi liền xảy ra biến cố. Giản Lăng Thiên – Giản gia cùng Ngao Huyền – Ngao gia phát sinh xung đột, hai nhà đối đầu tranh đoạt, Giản gia đưa ra yêu cầu Từ gia ủng hộ.
Giản gia và Từ gia vẫn luôn có quan hệ không tồi, hài tử hai nhà là thanh mai trúc mã, Từ gia tự nhiên không ngồi xem mặc kệ. Nhưng Ngao gia lại không phải ăn chay, nghe đồn Ngao gia – Ngao Huyền làm việc tâm cơ sâu nặng, ngoan độc, một ít người trung lập không muốn sinh ra mâu thuẫn trên người, Giản – Ngao hai nhà có thể nói thế lực ngang nhau, nói như vậy tranh đoạt lần này đã phá vỡ vòng cân bằng.