Chuyện này phát sinh trong đoạn thời gian Từ Khải đi công tác, ngày đó vừa văn Từ Khang cũng không ở nhà qua đêm, Từ Mộng Tuyết khó có được nghỉ ngơi cả ngày.
Buổi chiều, Từ Mộng Tuyết nghe điện thoại, Từ Khải nói cho nàng chốc nữa sẽ có người đến lấy văn kiện ở nhà, đến lúc đó Từ Mộng Tuyết đưa cho hắn. Từ Mộng Tuyết đáp ứng, vừa mới buông điện thoại, ngoài cửa liền vang lên tiếng chuông.
Ở nhà Từ Mộng Tuyết ăn mặc tương đối đơn bạc, là một kiện váy tơ lụa, áo ngực cũng không mặc, hơn phân nửa bộ ngực sữa lộ ra bên ngoài, hai đầṳ ѵú nổi lên rõ ràng trên váy, cặp đùi bóng loáng trắng tinh lỏa lồ bên ngoài. Nàng không kịp đổi một bộ quần áo, người Từ Khải nói cũng đã tới rồi, Từ Mộng Tuyết không thẻ không tạm thời cứ như vậy đi mở cửa, nàng nghĩ dù sao người nọ hẳn là lấy văn kiện xong liền lập tức rời đi.
Từ Mộng Tuyết mở cửa, nghe hắn nói là đồng sự Từ Khải, trực tiếp đem văn kiện đã tìm ra đưa cho người kia. Hắn đứng ở cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng. Từ Mộng Tuyết thấy người nọ nhìn nàng chăm chú, nghĩ đến bản thân hiện tại mặc quần áo đơn bạc, mất tự nhiên dùng tay muốn che đậy vòng một đôi chút, lại không biết động tác này lại khiến bộ ngực sữa vốn lộ nửa ra bên ngoài càng thêm hướng ra, lộ ở bên ngoài trở nên càng nhiều, người ngoài cửa nhìn phong cảnh diễm lệ trước mắt, đôi mắt nhìn không dời.
Từ Mộng Tuyết không thể không nhắc nhở hắn, người nọ rốt cuộc thu hồi lại tinh thần, ngượng ngùng hướng Từ Mộng Tuyết nói lời xin lỗi, sau đó hắn nhanh chóng kiểm tra văn kiện một chút, nhưng ở thời điểm cuối cùng xảy ra vấn đề.
Phạm Thần nhìn văn kiện, đối Từ Mộng Tuyết nói, “Phần văn kiện này còn thiếu một phần, ngươi nhìn lại xem có phải hay không quên cầm một phần.”
Từ Mộng Tuyết vừa nghe, nghĩ đi tìm một chút, bảo Phạm Thần trước tiên ở ngoài cửa chờ, nàng đi tìm xem. Từ Mộng Tuyết đến phong Từ Khải tìm nửa ngày cũng không tìm ra thêm phần văn kiện nào, đành quay lại nói không có, Phạm Thần cau mày, “Đây là phần văn kiện rất quan trọng, không biết có thể hay không nhìn nơi đặt ? Hoặc là gọi cho Từ Khải hỏi một chút?”
Từ Mộng Tuyết thấy giống như rất quan trọng, nghĩ nghĩ không thể chậm trễ công việc của ca ca, lại không thể để người ta đứng mãi ngoài cửa, liền đưa Phạm Thần vào nhà bảo hắn ngồi trên sô pha chờ một lát. Nàng đi gọi điện thoại cho Từ Khải hỏi một chút. Phạm Thần hơi mỉm cười tỏ vẻ đã biết, ngồi trên sô pha miệng cong lên cười.
Từ Mộng Tuyết bên này gặp phiền toái, gọi cho Từ Khải đến ở trạng thái không kết nối được, không có biện pháp chỉ có thể cẩn thận kiểm tra lại lần nữa.
Phạm Thần đương nhiên biết Từ Mộng Tuyết không thể tìm ra, bởi vì phần tài liệu kia không thiếu gì cả hơn nữa hắn biết hôm nay Từ Khải vô cùng bận cho nên hắn mới yên tâm để Từ Mộng Tuyết gọi điện. Hắn vừa thấy Từ Mộng Tuyết trong đầu hiện lên ấn tượng không phải em gái Từ Khải mà là nữ chính trong đoạn video mất hồn kia.
Phạm Thần khẽ cười một cái, hắn vẫn luôn cho rằng Từ Khải tìm được bạn gái cực phẩm, lại không nghĩ rằng lại là em gái hắn. hắn không một chút nào sợ hãi.
Trong một lần đi tìm Từ Khải, Phạm Thần vô ý xem được video kia. Phỏng chừng Từ Khải bởi vì có việc đi ra ngoài, máy tính còn đang mở, Phạm Thần dứt khoát muốn xem chút xong trực tiếp rời đi, rốt cuộc hai người bọn họ cũng không có gì kiêng dè, lại không nghĩ nhìn đến khung video thu nhỏ. Phạm Thần nổi hứng thú, Từ Khải ngày thường thoạt nhìn làm việc nghiêm túc, người như vậy cư nhiên xem video trong thời gian đi làm. Phạm Thần click mở, không nghĩ tới thế nhưng là AV.
Hắn cho rằng Từ Khải chỉ vì muốn phát tiết du͙© vọиɠ nên xem phiến, nam nhân ấy mà bình thường. Bất đắc dĩ cười cười đang muốn tắt video đi, lại thấy thân hình nam chính dị thường quen thuộc, chẳng lẽ là nhân bản Từ Khải sao, hướng xem nữ chính, khuôn mạt xinh đẹp, sở hữu thân hình có thể làm nam nhân muốn ngừng mà không ngừng được, ngay cả Phạm Thần cũng không tự giác hô hấp ngừng lại, chỉ ở trên màn hình đã mất hồn như thế, nếu thật sự nhấm nháp, kia quả thực là chuyện may mắn.