Dựa theo những gì Minh Hân biết,thì đây là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này:Lâm Thanh Huyền.Thanh Huyền là con của người cô gọi là thúc.Xét theo vai vế,cô hẳn nên gọi một tiếng tỷ tỷ.Trái ngược với nguyên chủ,Thanh Huyền có thể xem như một nữ chính Mary Sue chính hiệu.Xinh đẹp,tài năng,tính tình ôn nhu hiền hòa,bảo sao trong nguyên tác cô có cả một dàn mỹ nam theo đuổi.
"Nhưng dựa theo nguyên tác,Thanh Huyền vốn đang bị truy đuổi và sẽ được Tam Hoàng Tử cứu giúp chứ.Sao bây giờ cô ta lại ở đây?"Minh Hân nghi hoặc.
"Hân nhi thật vô tâm a!Vừa xa người ta có một chút thôi đã quên người ta rồi"Thanh huyền tiến lên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô,dịu dàng nói.
Ở nguyên tác,Minh Hân cùng Thanh Huyền vốn là tỷ muội tốt,nhưng do sinh lòng thù ghét với Thanh Huyền do được Tam Hoàng Tử ưu ái mà nguyên chủ đã lợi dụng nữ chính,nhưng hầu hết các kế hoạch đều thất bại.Sau cùng,nguyên chủ bị Tam Hoàng Tử gϊếŧ sau khi tiếp tay cho quân phản loạn để lật đổ ngai vàng.
"Tỷ tỷ,tỷ nhìn thấy hết rồi?"Minh Hân vừa nói vừa cố gỡ cái tay đang sờ loạn y phục của bản thân nhưng không được.Nữ chủ sức lực thật lớn a!
Thanh Huyền nhìn cô,đôi mắt sâu thẳm khiến cô có chút sợ hãi:"Hân Nhi thật không ngoan nha!Lén lút tập võ a!Tỷ đã nói như thế nào?Muội là Đại tiểu thư của phủ Tể tướng,phải biết giữ hình tượng cao quý của bản thân,những việc chém gϊếŧ này không được động vào có nghe rõ chưa?"Thanh Huyền nói với giọng tràn đầy cảnh cáo,cô tuy là sát thủ nhưng đối mặt với tình huống bị chất vấn như thế này thì cũng có chút sợ và hơi chột dạ.
Vì đã xuyên vào nhân vật,cô phải hành động giống với nhân vật một chút để tránh bị nghi ngờ.
"Tỷ tỷ,muội biết sai rồi,đừng nó cho phụ thân biết được không?"Cô giương đôi mắt đáng thương nhìn nàng,có tỏ ra vẻ làm nũng để người kia xiêu lòng.
Quả thật là vậy,nguyên chủ vốn chỉ mới 15 tuổi nên khuôn mặt vẫn còn vài nét ngây thơ cộng với đôi mắt xanh thuần khiết đã khiến Thanh Huyền suýt đè cô ra và ăn tại chỗ rồi.
Thanh Huyền mỉm cười,dịu dàng nói:"Được.Nhưng Hân Nhi sẽ trao đổi bằng gì đây?"
"Hay....Muội hôn tỷ một cái nha"Cô nhất thời không nghĩ ra đươc gì nên tùy tiện nói.Cứ tưởng nữ chủ sẽ đòi cái gì khác nhưng đôi mắt nàng ấy lại sáng lên như hài tử được nhận kẹo.
"Được nha.Hân Nhi hãy mau thực hiện!"Nàng hào hứng nói
Cô ngượng ngùng đặt lên má nàng một nụ hôn nhẹ.Tuy chỉ thoáng qua nhưng lại khiến nàng vui sướиɠ muốn chết.
"Tỷ tỷ,xe ngựa và y phục của t bị hư gần hết rồi.Có thể hay không..?"Cô chưa kịp nói hết đã bị nàng bế lên khiến cô đỏ mặt không thôi.
"Được a!Chỉ cần Hân Nhi muốn!"Nàng nói với giọng đầy cưng chiều.
......
TRÊN XE
Do vừa vận động nên thân thể Minh Hân có chút mệt,nàng tựu đầu vào cửa sổ rồi thϊếp đi.Thanh Huyền nhìn cô,ánh mắt đầy cưng chiều.Điều chỉnh cho cô nằm xuống cho thoải mái,nàng bước ra hiên xe,khuôn mặt bỗng khôi phục vẻ lạnh lùng.
"Hắc,ngươi cảm thấy thế nào?"
Một bóng áo đen xuất hiện,thân thủ trông cực lợi hại:"Bẩm các chủ,tốc độ và sát khí của nàng rất bén,không thể luyện tập trong ngày một ngày hai."
Thanh Huyền tà mị cười:"Xem ra Hân Nhi giấu ta thật nhiều bí mật !Sau này phải hung hăng dạy dỗ a."
"Thưa các chủ,đã tìm ra tung tích kẻ ám hại đại tiểu thư rồi ạ!"
Nàng trừng mắt nhìn kẻ vừa báo cáo kia.Người nọ hơi lạnh gáy,rồi như phát hiện điều gì,hắn lập tức sửa lại:"Là các chủ phu nhân ạ."
Nàng thu liễm lại một chút:"Nói"
"Là tam tiểu thư Y Nguyệt của phủ Thượng Thư"
Khóe môi nàng giật giật,giọng nói lạnh đi:"Y Nguyệt a,động ai không động,lại động vào người của Thanh Huyền ta,xem như ngươi chán sống."
Tiểu kịch trường:
Tác giả:Ê ai là người của ngươi,ta còn chưa đồng ý đấy
Tiểu Huyền:Cha vợ đại nhân xin nhận của con rể một lạy
Minh Hân:ಠ_ಠ