Nàng Không Thể Lại Thương Hại Một Con Qủy

Chương 2.2: Song Ngư bội bị nứt (2)

Lưu Song đi ra ngoài và nhìn thấy vô số thị nữ cúi đầu đi ngang qua phía ngoài cung điện.

Nửa người dưới của bọn họ mờ mịt, giống như là một tầng sương mù màu đen dày đặc, trên tay cầm một khối ngọc tinh xảo, đồ vật trên đó khiến cho Lưu Song rất tò mò.

Nàng tiến tới nhìn, nàng là tiên tử chỉ cần đứng ở một bên, nàng đã phát giác được bảo vật bên trong chắc chắn không hề tầm thường, ngay cả sự khó chịu do Quỷ vực mang đến cho nàng cũng nhẹ bớt đi.

" Đây là cái gì, các ngươi đi đâu vậy? "

" Bẩm báo Nương Nương, là an hồn tiên dược. "Một thị nữ quay đầu lại, thanh âm đều đều nói "Thuộc hạ đem những thứ này đưa đến điện Hương Trạch. "

Nghe thấy ba chữ "" điện Hương Trạch " này, Lưu Song sững sờ. Điện Hương Trạch vốn là nơi không có người ở.

Nàng vẫn còn nhớ, khoảng chừng mấy chục năm trước, khi nàng mới đặt chân đến cung điện của Quỷ vực, Yến Triều Sinh đã nói rằng ngoại trừ điện Vô Tình sẽ làm tổn thương cơ thể của nàng, nàng có thể đi bất cứ nơi nào khác, riêng chỉ có điện Hương Trạch là nàng không được phép đi, những người khác cũng không được phép đi.

Trong một trăm năm nay, điện Hương Trạch vẫn là nơi cấm địa trong cung điện của Quỷ vực.

Có một lần Lưu Song bị lạc đường, suýt nữa thì đánh bậy đánh bạ đi nhầm vào trong, liền bị thân hình của Yến Triều Sinh di chuyển đến trước mặt nàng trong nháy mắt, hắn lạnh lùng níu lấy cổ áo ở phía sau của nàng.

Khi đó, hắn lạnh lùng nhìn nàng, ở bên ngoài chinh chiến nửa năm, đôi câu vài lời ngắn gọn hắn cũng không có cho người báo về.

Kể từ đó, Lưu Song không bước chân vào nơi đó nữa. Vốn dĩ lòng hiếu kỳ của Lưu Song không nhiều, sự việc này cũng dần dần trôi qua. Cho đến một ngày, một nhóm đại yêu của Yêu giới đến chúc thọ cho Yến Triều Sinh, Lưu Song nghe được một cái tin đồn.

Bọn họ kể rằng, có một vị tiên nữ đã từng sống ở điện Hương Trạch, tiên nữ kia cùng với Yến Triều Sinh có mối quan hệ không bình thường, có một lần suýt chút nữa đã trở thành vị hôn thê của Qủy vương. Nếu không phải tiên nữ kia vào Tiên cung(*) và trở thành phi tử của thiên quân, thì bây giờ Qủy hậu là ai vẫn còn chưa chắc chắn.

(*) cung điện của thần tiên

Lưu Song không tin, mặc dù nàng chỉ là một cái cây tiểu tiên thảo khoảng chừng trăm tuổi, nhưng nàng biết phu quân của mình chưa từng có nữ nhân nào khác.

Lần đầu tiên với nàng là khi hắn say rượu, hắn chưa nắm được mấu chốt nên đã có chút thô bạo, không giống bộ dáng như cá gặp nước(*). Sau đó, hắn cảm thấy hứng thú, mới giãn chân mày ra.

(*) Gặp được người hoặc cơ hội thuận lợi mà mình đang mong ước, khát khao.

Nàng tin chắc rằng mình chính là mối quan hệ duy nhất của hắn trong những năm tháng dài, làm sao phu quân của nàng có thể thích người khác được? Nếu thích người khác, tại sao hắn lại phải cưới nàng chứ ?

Nhưng nàng sinh ra quá muộn, khi nàng tu luyện thành hình người, hắn đã nổi danh thiên hạ, hắn là Qủy vương không ai trên thế gian này dám tùy tiện trêu chọc hắn. Có thể hay không thật sự tại mấy trăm năm trước, hắn có một người nào đó nâng ở trong lòng ?

Nhiều đám yêu quái như vậy, nói đến hứng thú dạt dào, thề thốt son sắt. Những lão yêu quái này, so với nàng sống lâu hơn nhiều và khi hắn còn trẻ, nàng xác thực là chưa từng tham dự vào cuộc sống của hắn.

Nàng hồn bay phách lạc bị hắn nhìn ra, nàng nhịn không được dứt khoát hỏi hắn, có phải hay không đã từng có một mối quan hệ như vậy.

Hắn nhéo cằm nàng, lạnh lùng nhìn vào mắt nàng: " Nàng nói gì? "

Nàng nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của hắn, không hiểu sao tự đáy lòng lại rùng mình. Như mọi người đều biết, Qủy vương không thích bất kỳ người nào đàm luận về quá khứ của hắn.

Nghe nói, khi hắn còn là thiếu niên, đã trải qua một cuộc sống không mấy tốt đẹp, dùng thân thể của yêu để tu luyện chính đạo (*), kết quả là bị kỳ thị về mọi mặt, sống rất chật vật.

(*) đi theo con đường ngay thẳng, đúng đắn

Nàng nhìn vào đôi mắt đen nhánh của hắn giống như thể bị dập tắt bởi băng. Đột nhiên nàng nhận ra rằng mình thật là sai lầm khi đến chất vấn hắn.

Tại sao nàng lại không tin hắn chứ ? Lưu Song trong lòng nghĩ, nếu như hắn cũng hoài nghi mình cùng Thiểu U có cái gì, nàng nhất định cũng rất là tức giận.

Vì vậy nàng xoa xoa khóe mắt đỏ hoe, không có hỏi thêm gì nữa mà nói: "Phu quân, khi Hạ Lôi(*) tập trung, chàng cùng ta trở về hồ Thương Lam ở mấy ngày được không? " Hắn chỉ cần trở về đó ở mấy ngày liền có thể cứu được hồ Thương Lam và vô số đồng tộc(**) của nàng.

(*) sấm sét

(**) cùng một chủng tộc

Hắn nhìn nàng hồi lâu, rồi ậm ừ một tiếng.

Lời ước hẹn nói ngoài miệng, rơi vào trong lòng nàng, không khác nào ngọt ngào như mật.

Nàng mỉm cười vui vẻ, kể từ đó đến nay nàng không bao giờ hỏi về chuyện của điện Hương Trạch nữa. Bên trái và phải bất quá chỉ còn lại có một cung điện không hơn không kém, người là của nàng, trái tim là của hắn, nơi nào sân lạnh như băng có thể bị cướp đi. Vị tiên nữ kia cũng đã là phi tử của thiên quân rồi, tiên nữ hẳn là người rất tốt, chắc chắn sẽ không cướp Yến Triều Sinh với nàng.

Nhưng sau ngày hôm đó, nàng mơ hồ hiểu được giữa nàng và hắn không chỉ có thân phận với nhau, mà còn cách nhau một khoảng thời gian dài đến bảy trăm năm.

Quá khứ gian khổ của hắn, nàng chưa bao giờ cùng hắn chia sẻ những gian nan vất vả, mưa móc(*). Thậm chí nàng còn không biết gì về đoạn quá khứ đó.

(*) mưa và sương

Bây giờ nàng lại nghe thấy ba chữ điện Hương Trạch từ trong miệng của đám quỷ tu, chẳng hiểu tại sao, trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác không thoải mái.

Có lẽ mọi cô nương tự nhiên đều sẽ có khả năng phát giác được nguy cơ. Tại sao điện Hương Trạch phủ đầy bụi bặm trong một khoảng thời gian dài, lại đột nhiên được mở ra và còn có vô số quỷ tu đưa đến an hồn đồ tốt vào bên trong điện?

Tại sao lần này Phu quân của nàng chinh chiến từ Tiên giới trở về, rõ ràng Bát Hoang đã yên ổn, đại sự cũng có thể từ từ xử lý, nhưng hắn lại không còn chung giường với nàng nữa.

Giống như... Đang vì ai mà thủ thân.

Mặc dù tình cảm của hắn không có nồng nhiệt, nhưng Lưu Song biết, khi hắn đối mặt với nàng, không phải lúc nào cũng thờ ơ. Lúc hắn động tình đến cực hạn, nàng dùng chân nhỏ giẫm lên bả vai của hắn, hắn cũng không có so đo với nàng, chỉ dùng vẻ mặt không cảm xúc, nhéo mặt nàng một cái: "Lại dám phạm thượng(*), càn rỡ.""

(*) đυ.ng chạm một cách vô lễ đến người trên

Hắn uy nghiêm và tàn nhẫn, nhưng cũng có lúc sẽ dung túng cho sự càn quấy của nàng.

Lưu Song lại nhớ đến, cái đêm hắn trở về mượn minh tỳ châu của nàng, nàng thân mật ôm lấy cổ hắn nhưng hắn lại gat tay nàng ra. Trong lòng nàng dường như có cái gì đó đang nảy mầm, từ từ lớn lên thành một con dã thú khổng lồ, mở to miệng ra như một chậu máu hướng về phía nàng mà cười nhạo.

Nàng trong lòng nảy ra một cái suy đoán mà nàng không dám nghĩ đến, cả người run lên vì sợ hãi.

Trường Hoan cầm tấm vải đến, liền thấy nàng đang đứng ngơ ngác trên đường mòn tại cung điện của Quỷ vực, vội vàng đi qua: "" Nương Nương, có chuyện gì sao? "

"Trường Hoan, bọn họ nói có người đang ở trong điện Hương Trạch. Người nói mấy ngày nay Qủy vương đều không có trở lại, là đang ở tại điện Hương Trạch sao? "

Ngón tay của Trường Hoan run lên, nhìn thấy trong mắt nàng có vẻ yếu ớt, tâm tình khẩn trương, bình tĩnh nói: "" Nương Nương, sao người lại nghĩ vậy, lần này Qủy vương bị thương nghiêm trọng như vậy, mấy ngày trước nô tỳ đã hỏi qua Phục Hành đại nhân, Phục Hành đại nhân nói rằng Qủy vương bệ hạ đều ở tại điện Vô Tình chữa thương vào ban đêm. "

Lưu Song cắn môi, miễn cưỡng gật đầu một cái.

Trường Hoan vội vàng đưa đồ vật mình cầm đến cho Lưu Song nhìn: "Nguyên liệu vải mà Nương Nương muốn đã được tìm thấy, sắp đến sinh nhật của Qủy vương rồi, nếu không làm nhanh lên, sợ rằng sẽ không kịp. "

" Ừm."" Phu quân là Qủy vương, đồng thời cũng là Yêu vương, là quân vương của hai giới. Hằng ngày, xử lý đều là những việc đại sự, hoàn toàn không phải như những chuyện nhi nữ tình trường(*) mà nàng nghĩ trong lòng.

(*) chuyện tình cảm giữa nam và nữ

Lưu Song thở phào nhẹ nhỏm, hai mươi năm trước nàng đã từng ăn một trận giấm bay đầy mùi chua và còn nháo ra một cái chuyện cười: Yến Triều Sinh đóng cửa ở trong đại điện(*) ba ngày ba đêm cùng với người khác, chưa từng đi ra ngoài.

(*) Nơi tiếp các đại thần và sứ thần

Nàng cũng tưởng rằng phu quân không cần mình nữa, kết quả người đang nói chuyện bí mật với phu quân trong đại điện, lại là một nam đại yêu quái, râu ria xồm xoàm, khi hắn bước đi mặt đất đều muốn run lên.

Biết nàng đã hiểu lầm điều gì, Yến Triều Sinh lúc đó đen mặt.

Lần này nàng không thể suy nghĩ lung tung hiểu lầm hắn nữa, nàng nhận lấy vải tơ tằm, chậm rãi đi về tẩm cung của mình.

Trường Hoan nhìn theo bóng lưng của nàng, cắn chặt môi, im lặng đi theo nàng.

*

Đêm đến, quạ ma kêu ba hồi, tiến vào canh ba sáng của ngày hôm sau.

Lưu Song gối lên cánh tay, không cách nào chìm vào giấc ngủ được, nhìn đèn lưu ly trong cái chén nhỏ, ánh sáng rực rỡ như đang nhảy múa. Bên cạnh nàng vẫn còn để tấm vải tơ tằm đã được cắt tốt, chẳng biết tại sao, dần dần, nàng lại nhớ đến những vết nứt ở trên bề mặt của Song Ngư Bội.

Song Ngư Bội và Minh Tỳ châu là hai thứ mà Thiếu U đã tặng cho nàng trước khi hắn rời đi.

Nàng vẫn còn nhớ như in khí trời ấm áp ngày đó, y phục màu trắng của hắn ôn nhuận như ngọc: " Ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi có muốn cùng ta đi du ngoạn khắp núi sông, đi đến quận Giang Nam nơi mà ngươi đã từng đề cập đến với ta không? "

Nàng cười lắc đầu một cái, ánh mắt sáng ngời:"" Ta thích ở chung một chỗ với hắn. "

Thiếu U ánh mắt tối sầm lại: " Vậy thì ngươi cất giữ hai thứ đồ vật này, coi như là ta tặng lễ vật đại hôn cho ngươi đi. Song Ngư Bội này, đừng đánh mất nó, nếu nó luôn luôn nguyên vẹn, ngươi liền ở lại với hắn. Nếu nó... có trạng thái bị vỡ vụn, ngươi lập tức rời đi, trở về hồ Thương Lam cũng tốt hay trở về nhân gian cũng được, đừng có ở lại bên cạnh hắn nữa. "

" Về phần Minh Tỳ châu, linh lực của ngươi thấp, ở bên cạnh hắn không thích hợp để ngươi tu hành, đợi đến lúc ngươi độ kiếp vì huyết mạch, nó có thể giúp ngươi ngăn cản mấy phần kiếp lôi ."

Sau đó Thiếu U để lại hai thứ đồ vật này và cũng không trở về nữa, ngay cả ngày đại hôn của nàng hắn cũng không có tham gia. Nàng không rõ giá trị của hai thứ đồ vật này, nhưng đồ vật mà Thiếu U đưa, nhất định đều là những thứ tốt. Thiếu U vốn có huyết mạch thượng cổ(*) xuất thân từ gia tộc Đào Mộc(**), nói đến bản thể của nàng cũng miễn cưỡng coi như là cùng đồng loại.

(*) thời kì xa xưa nhất trước thời kì cổ đại

(**) gỗ đào

Hắn sinh ra đã có tài chữa bệnh, bói toán giỏi, tính tình khiêm tốn và ôn hòa(*). Nàng đã sớm gặp hắn ở nhân gian sau khi hóa thành hình người, cùng hắn đi qua những con đường sông vắng vẻ ở phàm trần(**), ngây thơ mờ mịt không biết gì đi theo hắn, cũng học hỏi được rất nhiều điều.

( *) ôn hòa về tính cách, thái độ, lời nói, cử chỉ

(**) cõi trần tục, cõi đời

Đối với Lưu Song mà nói Thiếu U là một người thầy tốt đồng thời cũng là một người bạn hữu thân thiết. Nàng đã từng chắp tay trước trán, muốn cung kính quỳ xuống, giòn giả gọi hắn là sư phụ.

Thiếu U mím chặc môi, dùng gỗ đào bó trụ lại đầu gối của nàng: " Ta không phải sư phụ của ngươi. "

Vì câu nói này của Thiếu U, mà nàng cho rằng là bản thân mình ngu ngốc, bị Thiếu U ghét bỏ nên đã rất buồn một đoạn thời gian.

Bây giờ Song Ngư Bội mà Thiếu U tặng cho nàng tự nhiên bắt đầu vỡ vụn. Một miếng ngọc bội tốt như thế, tại sao lại bị nứt ra chứ ? Nàng nhớ rằng trên thế gian này không có người nào có thuật bói toán có thể vô địch bằng hắn, nàng níu chặt áo ngủ bằng gấm, trong lòng cảm thấy rất là bất an.

Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Lưu Song mặc y phục vào và đi ra ngoài.

Nhất định là do linh lực của nàng quá thấp, nên mới không thể tu bổ được miếng ngọc bội này. Nàng không thể, nhưng phu quân nhất định có thể, hắn thần thông quảng đại như vậy, đối với hắn mà nói nhất định không phải là việc gì khó.

Thiếu U nhất định là đoán sai rồi, nàng không tin vào một lời tiên đoán không rõ ràng như vậy. Nàng sẽ ở bên cạnh phu quân lâu dài, sẽ ở bên hắn đến hết cả đời này.

Nàng cầm theo một chiếc đèn lưu ly và bước đi trong tiếng gió quỷ khóc ma gào của Quỷ vực vào ban đêm, cuối cùng thì dừng lại ở một cung điện được xây bằng ngọc thạch.

Nơi này là chính điện của Qủy giới, nơi Yến Triều Sinh xử lý những việc đại sự, hắn trời sinh đã có tính hiếu chiến, thích sát phạt, mang trong lòng đầy mưu lược(*), không biết sợ hãi là gì, hắn đã đem thời đại thịnh vượng nhất của Tiên giới, biến hóa thành thời đại của người, thần tiên, yêu, quỷ cùng nhau phát triển và tồn tại chung một thời đại.

(*) mưu kế và sách lược

Theo sử sách ghi lại, bảy trăm năm trước, kính trọng thần tiên, còn con cháu của yêu tộc thì sống không bằng súc vật, tình cảnh như vậy nàng chưa từng thấy qua. Khi nàng ra đời, yêu tộc cũng đã có tôn nghiêm.

Mặc dù nàng biết nàng không nên tới quấy rầy hắn, nhưng hôm nay nàng không để ý đến điều đó nhiều lắm.

" Nương Nương, sao người lại đến đây? " Người hầu bên ngoài điện ngăn nàng lại: " Đêm đã khuya, Nương Nương xin người hãy trở về.""

" Ta đến tìm Qủy vương. "

" Qủy vương không có ở chỗ này.""

Nàng liếc mắt nhìn cung điện nguy nga đen như mực ở trước mặt, quả thật không giống dáng vẻ có người ở trong đó. Nếu không có ở chỗ này, thì hắn sẽ ở nơi nào đây?

Có một thanh âm dường như đang nói ra một cái địa điểm chắc chắn.

Mồ hôi rỉ ra từ trong lòng bàn tay của Lưu Song, nàng nắm chặt miếng ngọc bội trên bề mặt có những vết nứt và đi về phía điện Hương Trạch.