Tiểu nha đầu oa một tiếng bật khóc.
"Thiếu chủ ngủ lâu như vậy, Phất Liễu còn tưởng Tiên dược vô dụng, nô tỳ đi tìm Mật Sở Tiên tử, muốn hỏi nên làm thế nào, Tiên tử lại đóng cửa không thấy đâu, làm nô tỳ lo lắng muốn chết."
Lưu Song chợt ngước mắt lên.
Cái tên này thật quen thuộc, dường như đem nàng từ ký ức xa xôi kéo về hiện thực, Mật Sở? Người mà tiểu Tiên tì tước mắt nói chính là Mật Sở mà nàng biết sao? Chẳng lẽ nàng chưa chết?
Lưu Song thử điều động linh lực, trong tay hóa ra một mặt thủy kính.
Không ngờ chỉ một chút là đã thành công, trong tiếng khóc thút thít của Phất Liễu, nàng nhìn vào thủy kính, một khắc thấy rõ bộ dáng của mình, chợt cứng họng.
Chỉ thấy trong gương là một nữ tử có gương mặt như cái bánh nướng lớn, môi sưng lên, lông mày thưa thớt đang mắt to trừng mắt nhỏ với mình.
Lưu Song suýt nữa sợ tới mức đánh rơi thủy kính, gì đây! Đây là nàng!?
Tuy rằng nàng không quá để ý đến dung mạo, nhưng nàng đã nhìn một khuôn mặt xinh đẹp hai trăm năm, chợt trông thấy một gương mặt như vậy, suýt chút nữa không thở nổi.
Lưu Song khó khăn nuốt nước bọt, nàng còn chưa vì chuyện mình "chuyển thế" xấu như vậy mà khổ sở, Phất Liễu ở bên cạnh đã khóc to hơn.
"Thiếu chủ người đừng sợ, chúng ta đã cầu xin cảnh chủ, nhất định có thể lấy được Huyễn Nhan châu ra khỏi cơ thể người, đến lúc đó thiếu chủ liền có thể khôi phục dung mạo."
"Huyễn Nhan châu?"
"Không sai, thiếu chủ bởi vì nuốt Huyễn Nhan châu mới biến thành như vậy, cảnh chủ tuy rằng tức giận thiếu chủ trốn đi để bội ước, nhưng nhất định ngài ấy sẽ nghĩ cách cứu thiếu chủ."
Xem ra câu chuyện không hề đơn giản.
Lưu Song chớp chớp mắt: "Phất Liễu, ta tỉnh lại đã quên rất nhiều chuyện, ngươi có thể kể lại chi tiết cho ta được không?"
Phất Liễu vất vả lắm mới ngưng khóc, mắt lộ vẻ đồng tình.
"Thiếu chủ người đúng là quá thảm!"
"Không sao, không sao, vẫn chưa tính là quá thảm." Dù có thảm như thế nào, thân thể này của chủ nhân cũng không thảm chết thảm dưới thiên lôi. Lưu Song lau nước mắt cho tiểu nha đầu, Phất Liễu trước mắt làm nàng nhớ tới Trường Hoan, Trường Hoan nhìn qua cũng lớn như vậy, chỉ là Trường Hoan dù có khổ sở cũng không rơi lệ. Không hiểu sao Lưu Song lại cảm thấy thân thiết với Phất Liễu, vì thế nàng nhẹ giọng nói, "Ngươi đừng khóc, không phải ngươi nói có thể biến trở về lại sao?"
Lưu Song trấn an Phất Liễu, tiểu nha đầu sau khi ổn định lại cảm xúc, nói hết mọi chuyện một lần cho Lưu Song.
Tò mò lâu như vậy, rốt cuộc Lưu Song cũng biết tình hình hiện giờ là như thế nào.
Nàng quả nhiên đã chết, hiện giờ thân thể này là của nữ nhi duy nhất của cảnh chủ Không Tang Tiên cảnh, Xích Thủy Lưu Song.
Thì ra ở thời đại này, trong tứ đại Tiên cảnh, Bất Chu Tiên sơn Phong tộc chiếm ưu thế, tam đại Tiên cảnh còn lại, linh mạch bắt đầu dần dần điêu tàn.
Cảnh chủ phụ thân của thân thể này nghĩ ra một biện pháp: Kết thân với Côn Luân Tiên sơn, để nữ nhi cùng Côn Luân thiếu chủ hợp linh, từ đó thúc đẩy linh mạch giao hòa, bảo vệ Tiên cảnh vạn năm không suy.