Không Tang thiếu chủ Xích Thủy Lưu Song...
Lưu Song không ngờ chính mình có một ngày có thể khôi phục ý thức.
Hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ của nàng, thiên lôi màu tím dữ tợn đánh xuống, hồ Thương Lam mưa to xối xả. Thức hải mơ hồ hỗn độn, giống như sắp tỉnh lại từ mộng giấc mộng dài.
Nàng biết mình khả năng đã chết, sau khi nàng bóp nát linh tủy, hồn phách đã dần dần phiêu tán. Ngày Yến Triều Sinh tìm được nàng, nàng đã là một cái xác không hồn.
Không còn trái tim, chết dưới thiên lôi, ngay cả cảm xúc không cam lòng nàng cũng không thể biểu đạt được. Tình trạng này của nàng, cũng không thể luân hồi, không có kiếp sau.
Nàng bình yên chờ đợi ý thức biến mất, nhưng không ngờ cứ chờ mãi chờ mãi, ý thức lại càng thêm rõ ràng.
Nàng cảm nhận được có người đang dùng khăn mềm nhẹ nhàng lau tay nàng, tức giận nói: "Thiếu chủ, tên đệ tử kia bắt lại rồi, tùy người xử trí, người mau tỉnh lại đi."
Lưu Song cũng muốn mở mắt ra, nhưng nhất thời không làm được.
Không bao lâu sau, lại có người tới thăm nàng.
Lần này là một giọng nam xa lạ, thanh lãnh dễ nghe: "Lưu Song, không muốn cùng Côn Luân kết thân cũng không sao, đại ca sẽ giúp muội nói với cảnh chủ."
Lưu Song nghe xông rất tò mò, người này sao lại biết nàng tên Lưu Song, nàng rõ ràng không quen biết hắn ta!
Ngoài hắn ta ra, còn có một người khá đáng ghét.
Người này nửa đêm lặng lẽ tới, hung hăng véo lấy má nàng, đẩy nàng qua lại: "Được rồi đừng giả vờ nữa, diễn cũng thật quá rồi đấy, huynh trưởng ta cũng bị muội lừa đến cảnh chủ cầu xin hủy mối hôn sự, quỳ ở ngoài điện cảnh chủ ba ngày. Còn không mau tỉnh lại, muốn làm loạn tới khi nào? Muội không thể nào bị một tên tiểu yêu nghiệt hại đến bán sống bán chết đó chứ?"
Lưu Song bị gã véo đến gương mặt phát đau, từ khi không còn linh tủy, nàng hiếm khi cảm nhận được đau đớn rõ ràng đến thế.
Người này thật quá đáng, nàng không cần nhìn cũng biết mặt mình có lẽ bị véo đến biến dạng rồi. Lưu Song muốn phản kháng, hất tay gã ra, nhưng bất lực.
Một lúc lâu sau, thiếu niên buồn bực nói: "Như vậy còn không tỉnh, chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện rồi? Huyễn Nhan châu không nhổ ra, gương mặt này thật khiến ta khó chịu. Sao muội lại xấu như vậy, nhìn thêm một cái nữa tiểu gia ta cũng thấy đau mắt. Xích Thủy Lưu Song, để muội trốn ra khỏi Không Tang, thật đúng là báo ứng, bây giờ không biến về lại được nữa, xem đến lúc đó muội khóc như thế nào."
Vui sướиɠ khi người gặp họa đủ rồi, gã lại hung hăng xoa đầu nàng một phen, đến khi búi tóc xinh đẹp của nàng biến thành ổ gà.
"Tiểu gia không cho muội biến thành như vậy, ta sẽ lập tức tra tấn tên nghiệt chủng huyết mạch Yêu tộc kia! Dám đυ.ng đến Xích Thủy Lưu Song của ta một tấc, thật đúng là không muốn sống nữa."
Gã giống như một ngọn lửa cháy rực, lúc đi nói đi là đi, vừa nghe liền biết đang rất nôn nóng.
Lưu Song nằm thẳng tắp trên trường kỷ, chờ đến ngày hôm sau, nhóm Tiên tì kinh hô chạy vào, phát hiện đầu "thiếu chủ" biến thành ổ gà, vội vàng sửa sang lại dung nhan cho nàng.
Hai trăm năm qua, Lưu Song chưa từng tò mò như vậy.
Nàng bị nhốt trong một cái xác, không thể nói chuyện, cũng không thể cử động, càng không thể mở to mắt xem tình hình như thế nào. Lưu Song không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xem xét kỹ lưỡng thông tin thu thập được trong khoảng thời gian này ------
Nhóm Tiên tì xưng nàng là thiếu chủ, nam tử thanh lãnh gọi nàng là Lưu Song, nói nguyện ý giúp nàng cầu xin cảnh chủ hủy hôn.