Cuối cùng hắn lười nói nhảm với nàng, bế nàng trở về. Trái tim cố gắng nhẫn nhịn cuối cùng không chịu được, cố ý hù dọa nàng, nàng hết giãy giụa rồi lại đá, mệt đến khuôn mặt đỏ bừng.
Về sau phát hiện Yêu quân cố ý chơi nàng, tức giận đến nỗi nửa ngày không thèm nói chuyện với hắn.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, trong lòng dâng lên ý cười ngọt ngọt, sau đó lại là rét lạnh vô tận.
Huy Linh chi tâm sẽ có một ngày được tu bổ hoàn thiện.
Hắn bắt đầu tránh ở chung với tiểu Tiên thảo, dành nhiều thời gian để chinh chiến bên ngoài, bảo Túc Luân đưa nàng trở về. Nàng lại ở núi Kình Thương chờ hắn, một ngày rồi lại một ngày, một năm rồi lại một năm.
Túc Luân thở dài: "Nàng ấy không muốn đi, nói muốn chờ ngài, không sợ Quỷ vực khổ hàn, Yêu quân, sao người không ép phu nhân trở về."
Hắn trầm mặc hồi lại, nói: "Ép buộc, nàng sẽ khóc."
Khóc rồi thì hắn dỗ không được.
Túc Luân liếc nhìn hắn thật lâu, Yến Triều Sinh lại không nói gì. Yến Triều Sinh rõ rõ ràng ràng ý thức được, mình đối với nàng càng lạnh nhạt càng tốt, một bước kia vẫn không thể thực hiện được.
Cho đến năm cuối cùng tu bổ Huy Linh chi tâm, cả người hắn giống như bao phủ một tầng băng lạnh, ở chiến trường điên cuồng gϊếŧ chóc, đến nỗi Tiên binh nghe thấy tên liền chạy trối chết.
Ngay cả Phục Hành cũng cảm thấy hắn không ổn, hắn thu binh khí, quyết tâm dao sắc chặt đay rối.
Nhưng khi Yến Triều Sinh ngồi Xích Diều trở về, thấy nàng đứng ở đỉnh núi Kình Thương, xán lạn hướng về hắn cười, hắn gần như đỏ hoe mắt, nhìn chằm chằm vào trái tim dưới l*иg ngực nàng, cuối cùng khàn giọng nói: "Trở về đi."
Mộng Cơ hỏi: "Vì sao còn chưa động thủ?"
"Còn một lần tu bổ cuối cùng." Hắn bình tĩnh nói dối.
Mộng Cơ gắt gao nhìn chằm chằm hắn, vào ban đêm, lại một lần nữa khiến hắn cảm nhận nỗi đau bị lửa luyện ngục thiêu đốt của tộc nhân, hắn mồ hôi lạnh ròng ròng tỉnh lại, nhìn Lưu Song bên cạnh, chợt lạnh lẽo cười.
Ngày hôm sau, hắn hỏi Túc Luân: "Có cách nào để buộc nàng rời đi không."
Mới đầu Túc Luân cho rằng hắn nói giỡn, liền cười nói: "Khiến nữ tử tan nát cõi lòng rời đi, chỉ có di tình biết luyến*"
*Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.
"Được."
Vừa hay gặp được Mật Sở đến cầu cứu hắn, nói chịu không nổi sự lạnh nhạt và tàn bạo của Phong Phục Mệnh.
Yến Triều Sinh đón Mật Sở trở về, nhìn chằm chằm vào gương mặt tương đồng với tiểu Tiên thảo, hắn nhíu chặt mày, gần như muốn xé gương mặt này khỏi khuôn mặt của Mật Sở.
Như Túc Luận dự liệu, kế hoạch tiến hành thật sự thuận lợi, Lưu Song cuối cùng cũng thương tâm rời đi.
Ngày cùng nàng giải linh, hắn ở xa xa nhìn Lưu Song từng chút một rời khỏi cuộc đời mình. Móng tay đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu, từ đầu đến cuối, hắn chỉ thờ ơ nhìn.
Túc Luân hỏi hắn: "Nếu Bệ hạ luyến tiếc, sao lại không tìm nàng trở về."
Hắn cười một tiếng, mang theo một tia tàn nhẫn: "Ai nói với ngươi, bổn quân luyến tiếc?"
Túc Luân im lặng.