Lâu Tân Trúc vỗ vỗ vai hắn, không nói gì.
Thiên phú tu tập của Yến Triều Sinh cực cao, khiến Lâu Tân Trúc thập phần tán thưởng, ông ta cũng coi như là một sư tôn đủ tư cách, không keo kiệt mà dạy dỗ Yến Triều Sinh rất nhiều.
Về sau Lâu Tân Trúc vì linh mạch hỗn loạn mà trọng thương, những người đó lại lo sợ Yến Triều Sinh sẽ báo thù, lại lần nữa giở trò cũ hại hắn. Huyết mạch trong cơ thể Yến Triều Sinh thức tỉnh, nhập vào Yêu tộc, tàn sát một nửa Không Tang.
Lâu Tân Trúc nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, rơi lệ: "Chung quy lại con vẫn hận, hận không thể tha thứ cho Không Tang..."
Hắn khinh mạn cười: "Chẳng lẽ sư tôn cho rằng, ta đây là người lấy đức báo oán sao? Lấy đức báo ơn, ta phải lấy đức làm sao để trả ơn ông đây?"
Một nửa Không Tang bị phá hủy vì linh mạch hỗn loạn, một nửa bị phá hủy bởi Yến Triều Sinh và Yêu tộc, Lâu Tân Trúc nắm chặt lấy tay hắn: "Vi sư chỉ có một thỉnh cầu, loạn thế phiêu diêu, chỉ mong trong tương lai, con có thể giống như vi sư mấy năm nay che chở cho con, bảo vệ nữ nhi của ta, Mật Sở."
Yến Triều Sinh chỉ nói: "Được."
Lâu Tân Trúc nuốt nước bọt.
Yến Triều Sinh cũng không bài xích chuyện che chở cho Mật Sở, lúc hắn bái nhập môn hạ của Lâu Tân Trúc, Lâu Mật Sở dịu dàng thiện lương, sau khi thiếu chủ chết, nàng ta tương đương với thiếu chủ. Lâu Tân Trúc vẫn luôn cố ý để Mật Sở và Yến Triều Sinh ở bên nhau.
Yến Triều Sinh không quan tâm, hắn cô độc một mình, biết gϊếŧ người, nhưng lại không biết yêu người.
Thời niên thiếu hắn cũng giống các Yêu khác, cũng nghĩ đến thê tử con cái giường ấm, sau lại vùng vẫy gian nan ở Tiên cảnh, cảm thấy có thể sống sót được là tốt rồi. Huống hồ gì Mật Sở cũng không phụ hắn hại hắn, thỉnh thoảng hắn chinh chiến trở về, Mật Sở sẽ đau lòng thăm hỏi.
Nàng ta theo hắn hai năm, Yến Triều Sinh chưa từng chạm vào nàng, chiến trường thiêu cạn tinh lực của hắn, Mật Sở đối với sự tồn tại của hắn, tựa như một trận gió, một chiếc lá cây.
Rồi một hôm, nàng ta không biết từ nơi nào tìm được một hạt châu, ăn vào thì đau mấy ngày, tỉnh lại thì khuôn mặt bị thay đổi.
Yến Triều Sinh nhìn chăm chú vào gương mặt kia, liếc thêm vài lần.
Lúc đó hắn mới chỉ là một Yêu chủ của một đỉnh núi nhỏ, hỏi nàng ta: "Muốn hợp linh không?"
Mật Sở cắn môi, thấp thỏm nói: "Ta vẫn chưa chuẩn bị tốt, có thể cho ta thêm chút thời gian được không?"
Hắn không có ý kiến.
Vào đông, trời lạnh, thời điểm khó khăn nhất của Yêu quái, không thấy nàng ta đâu. Yến Triều Sinh toàn thân là vết thương, mơ hồ nghe người ta nói: "Mật Sở Tiên tử rời đi rồi."
Hắn "ồ" một tiếng, nói cho cùng vẫn có vài phần thất vọng, hắn lại chỉ còn một mình.
Mấy trăm năm chinh chiến, huyết thống của hắn dần thức tỉnh, thu phục Thanh Loan Xích Diều, gặp được Phục Hành Túc Luân, còn tìm được tàn phách của mẫu thân Mộng Cơ. Bà ta nói cho Yến Triều Sinh biết, hắn là hy vọng cuối cùng của Tương Diêu vương tộc và Yêu tộc, bà ta dùng năng lực của mình, buộc hắn nhớ lại quá khứ diệt tộc ngày đó.
Những ác mộng đó quấy nhiễu hắn, bà ta thậm chí còn khiến hắn phải cảm nhận nỗi đau bị hồn phi phách tán của tộc nhân. Thời điểm thống khổ nhất, hắn nhìn về phía mẫu thân của mình, chờ đợi trong ánh mắt của Mộng Cơ một tia không đành lòng khi thấy con mình chịu khổ.
Nhưng bà ta chỉ lạnh nhạt mà nhìn hắn, trong mắt chỉ có tham vọng và bướng bỉnh.
Yến Triều Sinh lập tức hiểu ra, có những thức, chú định cả đời hắn không bao giờ có được.
Trăm năm qua đi, khi đó mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu Huy Linh chi lực. Hắn tìm kiếm khắp Bát Hoang vẫn không thấy, cho đến một ngày, ở một Tiên cảnh dưới nhân gian, hắn cảm nhận được một khí tức khác thường.
Nhưng Tiên cảnh vô chủ, Huy Linh chi lực mỏng manh tứ tán, tuyệt đối không phải chi lực thuần túy.
Hắn giống như một gã thợ săn, lãnh khốc theo dõi Thương Lam Tiên cảnh. Đợi tìm được ngọn nguồn của Huy Linh chi lực, hắn sẽ sử dụng ngay lập tức.
Nhưng Yến Triều Sinh không thể ngờ được, nàng sẽ khờ dại chui đầu vào lưới, còn xem hắn là ân nhân.
Hắn muốn gϊếŧ chết nàng, trực tiếp khoét lấy tim nàng, nhưng Mộng Cơ lại tham lam nói: "Không vội, Huy Linh chi lực của nàng ta không còn hoàn chỉnh, đợi nàng ta tu bổ lại trái tim, sau đó khoét đi cũng chưa muộn."
Yến Triều Sinh cảm thấy buồn cười: "Cơn đau của tu bổ trái tim giống như vạn tiễn xuyên tâm, nàng ta chịu được nhiều lần, còn có thể tự nguyện sao?"
Mộng Cơ nhìn hắn, cười: "Nàng ta sẽ nguyện ý, nàng ta thích ngươi."
—— nàng ta thích ngươi.
Đây là lần đầu tiên Yến Triều Sinh nghe thấy ai đó nói điều này, giống như đang nghe một trò đùa hoang đường. Sẽ không ai thích hắn, cho dù có thật sự muốn đến gần, cũng là vì mục đích khác.
"Khiến nàng ta yêu ngươi, tự nguyên tu bổ trái tim, vì ngươi thu nạp Huy Linh chi lực, giúp ngươi thống nhất Bát Hoang."