Mỗi khi nàng phạm sai lầm, Thiếu U bất đắc dĩ mà gõ nhẹ trán nàng, còn có những con đường y từng dẫn nàng đi cùng.
Đến cuối cùng, lúc không còn sức để hấp hối, Lưu Song cũng không ngờ rằng, trong trí nhớ của nàng còn có Yến Triều Sinh.
Lúc say mèm, hắn cười nhìn nàng, hỏi nàng: "Có sợ không?" Nàng lắc đầu, ánh mắt tràn đầy tin tưởng.
Yến Triều Sinh cười nhạo, thật là ngốc.
Bị phiên hồng lãng*, một đêm vui thích. Lưu Song say khướt, còn không quên nhắc nhở hắn, chàng quên nói yêu ta.
* Bị phiên hồng lãng: diễn tả việc trằn trọc mãi không ngủ được, đồng thời cũng ám chỉ việc mây mưa.
Yến Triều Sinh không nói gì, cùng nàng lăn lộn đến chết đi sống lại.
Câu nói đó, tới cuối cùng, nàng cũng chưa từng nghe hắn nói.
Lưu Song lại nhớ tới lần đầu tiên ứng huyết mạch kiếp, ngày ấy không trung sấm sét ầm ầm, nàng sớm có dự cảm, Yến Triều Sinh mang theo Yêu binh chinh chiến, Lưu Song hoang mang rối bù cầm Minh Tỉ châu Thiếu U đưa, cầu nguyện nó có thể giúp nàng chắn một đạo.
Nàng gần như biến thành một quả bóng nhỏ, sự phá hư cung điện của Yến Triều Sinh, vạ lây viện tử của mình và Trường Hoan, vội vàng tìm một chỗ không người ứng kiếp.
Kiếp lôi đánh xuống, nàng ôm lấy đầu không dám nhìn. Lúc nó vừa sắp bổ xuống người nàng, một bóng hình đem nàng bảo vệ ở phía sau.
Yến Triều Sinh cười lạnh một tiếng, dường như đang cười: "Nàng ứng kiếp như vậy sao?"
Sắc mặt hắn tái nhợt, lại mặc cho lôi kiếp đánh tới, những đợt lôi giương nanh múa vuốt toàn bộ đanh vào cơ thể hắn, hắn đè nàng xuống, vừa giễu cợt vừa chuyển hóa linh lực độ vào cơ thể nàng.
Lưu Song ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn hắn, hắn khóe miệng giương lên nụ cười trào phúng: "Ta không có ở đây, nàng phải làm sao bây giờ?"
Trái tim nàng thình thịch nhảy lên như nai con, đôi mắt phượng nhìn lấy hắn: "Phu quân sẽ luôn ở đây."
Hắn nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn chỉ cười: "Một ý nghĩ hay!"
Hiện tại xem ra, năm đó ỷ lại đủ đường, thật sự không nên. Nếu ngọn núi dựa vào sắp sập, người dựa vào sẽ phải chạy đi. Thế gian đủ loại, chỉ có chính mình mới đáng tin nhất. Đơn giản tới hiện tại, nàng đã hoàn toàn cắt đứt Yến Triều Sinh khỏi cuộc đời mình.
Trước khi đạo lôi kiếp thứ hai giáng xuống, tầm mắt Lưu Song hoàn toàn mơ hồ.
Nàng chờ tới ngày xuân ở nhân gian, nhưng lại không thể nghênh đón ngày xuân ở Thương Lam.
Hàng mi Lưu Song khép lại, ngón tay vô lực buông ra, mưa rền gió dữ, kiếp lôi cũng nhận rãi tan đi.
Nàng tắt thở sớm quá, chưa từng nhìn thấy, một thân ảnh đang lảo đảo đi về phía nàng trong cơn mưa lớn.
Yêu quân Yến Triều Sinh từng thống lĩnh Bát Hoang, một khắc đó ngay cả cưỡi mây cũng không làm được.