Cương quyết lấy trái tim mình ra...
Bản mệnh linh tủy vỡ vụn, đồng nghĩa với Tiên thể tự hủy, trong nháy mắt, tu vi bản thân được đẩy tới cực hạn, đả thương người khác, cũng như có thể tùy ý đi đến bất cứ nơi nào ở Bát Hoang.
Tình huống ban đầu của Mật Sở không giống vậy, Mật Sở vốn định thông qua Vãng Sinh kính đi đến nơi khác, không hề có ý định trả giá đại giới bằng cách phá vỡ bản mệnh linh tủy, kết quả khi trốn đi, bị Phong Phục Mệnh phát hiện, rút bản mệnh ngọc trúc của nàng ta, nàng ta không thể không cắn răng phá hủy ngọc trúc, nhân lúc Phong Phục Mệnh đang khốn đốn, lập tức thoát thân.
Tuy vậy, Mật Sở không bằng lòng phá hủy hoàn toàn linh tủy, chỉ dám dùng pháp lực tạm thời tạo ra vết rách, chờ đợi ngày nào đó ngọc trúc được tu bổ, trở về cơ thể.
Nếu như Lưu Song muốn trốn thoát, không thể chỉ trả giá đại giới bằng mấy cái vết rách. Tu vi của nàng thua xa Mật Sở mấy ngàn tuổi, nàng chỉ có thể bóp nát hoàn toàn trái tim mình để thoát vây.
Lưu Song cũng không biết, nếu nàng thật sự mất đi trái tim, bản thân sẽ trở thành bộ dạng gì.
Sẽ chết? Vẫn sẽ là hồn phi phách tán, nàng hiểu rõ, chính mình không có vận khí tốt như Mật Sở Thiên phi, nếu thật sự trả giá đại giới bằng bản mệnh vỡ vụn để rời đi, Yến Triều Sinh sẽ không cứu nàng, cũng sẽ không đối đãi giống như với Mật Sở, dùng hết thảy thiên tài địa bảo để dưỡng hồn cho nàng.
Thậm chí Minh Tỉ châu Thiếu U để lại cho Lưu Song cũng đã rơi vào tay Mật Sở.
Không có trái tim này, thế gian sẽ không còn Lưu Song nữa, Lưu Song ánh mắt ảm đạm.
Nhóm Tiên tì không nhận ra Lưu Song đang thất thần, sau khi rửa mặt chải tóc cho nàng, lấy tới một bộ y phục màu trắng hoa lệ.
"Đây là cái gì?"
Nhóm Tiên tì đến đây đều biết hậu quả trước mắt, không dám nhúng tay vào chuyện của Thiên quân, bởi vậy không dám nhiều lời. Chỉ có thể nói: "Đây là hôn phục của Tiên tử."
Ngón tay Lưu Song lướt qua những đường chỉ trên hôn phục màu trắng, nàng thấp giọng nói: "Ta không thích màu này, có thể đổi cho ta một bộ màu đỏ không?"
Mấy Tiên tì hai mắt nhìn nhau, nàng phối hợp ngoan ngoãn như vậy, không hề giống một tù nhân sẽ la hét giận dữ thất thố, chỉ ôn tồn thương lượng, khiến người ta không muốn làm nàng thất vọng. Cuối cùng có người nói: "Nô tỳ sẽ đi xin chỉ thị."
Không bao lâu Tiên tì trở về nói: "Tiên tử thật có phúc, Thiên quân chấp thuận."
Lưu Song chỉ cười cười, nàng chẳng có phúc khí gì cả. Nhóm Tiên tì vẫn mang thái độ cung kính, khiến Lưu Song lờ mờ đoán được, Phong Phục Mệnh chỉ đang hù dọa nàng, và khả năng cao là Phong Phục Mệnh muốn cưới nàng, chỉ để chọc tức Yến Triều Sinh.
Nếu là trước đây nàng sẽ sợ hãi mà tức giận, nhưng hiện tại nàng biết mình nên làm gì, ngược lại không sợ gì nữa.
Lần thứ hai mặc hôn phục, đối với Lưu Song mà nói, chẳng khác nào ăn mặc xinh đẹp để chịu chết.