Thẩm Sơ

Chương 11: Thất quỹ (H)

Editor: Dĩm

Cơ thể Thẩm Sơ run rẩy chỉ cách chiếc qυầи ɭóŧ, cô tóm lấy chăn, sự sợ hãi và chờ đợi trong ánh mắt đan chéo lấy nhau.

Ngón tay đó nhẹ nhàng ấn xuống, khiến âʍ ɦộ có xúc cảm đầy đặn rõ ràng hơn lúc bình thường, có lẽ là do tuổi tác cao và linh hoạt hơn, nên Hứa Phóng không cầm lòng làm mạnh hơn chút.

Khi Thẩm Sơ “A” lên, Hứa Phóng mới lấy lại được tinh thần, bỗng nhiên buông ra.

Thẩm Sơ không thuận theo, bĩu môi nắm lấy tay anh, đặt lại chỗ âʍ ɦộ, còn khiển trách: “Anh tập trung chút đi.”

Hứa Phóng cảm thấy mình bị cô coi thành công cụ thủ da^ʍ rồi, nghĩ vậy, lòng anh bắt đầu khó chịu, động tác cũng dần nhanh mạnh hơn, vốn dĩ chỉ định sờ qua âʍ ɦộ cô thôi, nhưng vì muốn dạy dỗ cô, nên anh căng cánh thịt dưới lớp qυầи ɭóŧ ra, xoa mạnh một vòng thù du nhỏ được cất giấu bên trong.

“A ha — —”

Thẩm Sơ ưỡn người lên vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bàn tay nhỏ nắm chặt tay người đàn ông: “Mạnh, mạnh hơn đi.”

Dưới tình cảnh này, Hứa Phóng quên mất sứ mệnh của mình, chỉ muốn nhìn gương mặt của cô gái điên cuồng hơn nữa, ngón tay và ngón trỏ của anh hoàn toàn chen vào khe thịt dùng sức xoa niết, động tác mạnh bạo khiến thứ dưới qυầи ɭóŧ ngày càng co rút, thịt cánh ngày càng bị ép ra ngoài qυầи ɭóŧ, nhìn từ phía trên, chiếc qυầи ɭóŧ đã biến thành tấm vải dệt lớn chỉ bằng hai ngón tay, gần như chỉ che lại được khe hở thịt hồng hào.

Cách giấu đầu lòi đuôi ấy còn có hương vị hơn khi lộ, đặc biệt nơi riêng tử của cô gái lại nhẵn nhụi không có lông rất đáng xem xét, Hứa Phóng nhìn rất lâu rồi mới bất tri bất giác nhận ra nơi riêng tư của cô gái khác với người thường.

Là do ít? Hay do không có? Anh cau mày nghĩ.

Nghĩ đến độ tuổi của cô, lông tóc có thể chưa mọc hết, hoàn toàn tập trung ở âʍ ɦộ.

Để xác minh phỏng đoán, Hứa Phóng cố tình cọ ngón tay vào giữa khe thịt một chút để cảm nhận xem bên trong có lông hay không.

Nhưng rất đáng tiếc, anh không thể cảm nhận được gì dưới lớp qυầи ɭóŧ cả, chỉ sờ được hoa văn của vải dệt.

Rất kỳ lạ là dù lớp vải có che khuất cái khe kia, thì hơn nửa miệng âʍ ɦộ đã lộ ra bên ngoài, Hứa Phóng cảm thấy chỉ cần còn miếng vải này, chỉ cần không tiếp tục với phần thịt trực tiếp, thì cảm giác đạo đức bị khiển trách sẽ không tăng thêm nữa.

Vậy nên cho dù anh có tò mò, cũng chưa từng muốn dứt bỏ phòng tuyến cuối cùng.

Thẩm Sơ rất thỏa mãn, so với việc từ trước đến nay đều chỉ đành tự lực cánh sinh, thì làm cách qυầи ɭóŧ đã rất thoải mái rồi, vì đây chính là bàn tay thực sự của người đàn ông ấy, tự di chuyển được, có hơi ấm tỏa ra.

Vậy nên cô không thể cố gắng tiếp, kiên trì chưa đến mười phút, dưới sự vuốt ve của người đàn ông, cô run rẩy đạt cao trào.

Tiếng thét chói tai của cô gái đánh thức lỳ trí Hứa Phóng, anh cúi đầu nhìn tay mình, toàn bộ đẫm ướt dâʍ ŧᏂủy̠ của cô gái, rồi khi nhìn sang gương mặt non nớt đầy sự du͙© vọиɠ của cô gái, anh chợt hoảng hốt rồi chạy ra cửa phòng.

Anh ngồi trên ghế sô pha, ngón tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ nhắc nhở anh chuyện vừa xảy ra, Hứa Phóng cực kỳ đau đầu, anh nhận ra tình thế đang ngày càng phát triển không theo con đường nhỏ đã ấn định ban đầu.

Rõ ràng đã hứa giúp cô cai nghiện thủ da^ʍ, rõ ràng cô còn chưa từng bị người đàn ông nào của hội sở sờ mó, hắn đã hứa rằng sẽ giúp cô, vậy mà giờ….

Anh cúi đầu nhìn bàn tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của mình.

Hành vi như vậy, có khác gì với những người đùa bỡn cô chứ?

Hứa Phóng ngồi trên chiếc ghế sô pha thức cả đêm, ngày hôm sau anh trốn đến cục cảnh sát.

Khi Thẩm Sơ thức dậy, tất nhiên không trông thấy bóng hình của người đàn ông, cô còn nói thầm việc làm cảnh sát bận rộn quá, rồi cầm bánh xe bắt xe đi học.

Sau khi lên xe, Thẩm Sơ nhận ra số dư trong ví sắp không còn đủ, cô thở dài, định hỏi Hứa Phóng mua một chiếc xe đạp, sau đó nhờ anh tư vấn một chút.