Editor: Dĩm
Thẩm Sơ đã quay về phòng ngủ, nếu cô đồng ý thì chưa chắc sẽ dễ dàng đổi ý, nói không chừng cách trị liệu của anh đang bắt đầu hiệu quả với Thẩm Sơ? Hứa Phóng tự động viên bản thân như vậy.
Anh thầm yên lặng quy hoạch phương pháp trị liệu cho Thẩm Sơ, sau lần này còn hai lần huấn luyện cách ngày, hai lần sau sẽ đổi thành một tuần hai lần.
Nghĩ vậy Hứa Phóng lại thấy an tâm, cho đến khi bỗng dưng đờ người khi nằm trên giường, chiếc gậy mát xa đang ở đâu?
Anh xuống giường lục tung hết các tủ, tìm thấy một chiếc hộp màu đen khác để đựng đồ lót, mở ra thì chỉ có giấy hướng dẫn sử dụng gậy mát xa chứ bóng dáng của món đồ đã mất tiêu.
Chẳng lẽ bạn gái anh mang đi rồi? Hứa Phóng thầm nghĩ.
Hứa Phóng nhìn qua hộp, nhận ra chiếc gậy mát xa và gương vật giả đều được mua cùng một cửa hàng, trên chiếc hộp chỉ có một họa tiết nhỏ khác nhau.
Nhưng sau khi rút ra bài học sai lầm năm xưa, Hứa Phóng kéo chiếc ngăn tủ cuối cùng để xác nhận, trông thấy có một chiếc hộp màu đen được vùi xuống đống vụn vặt linh tinh, khi mở ra, anh trông thấy dươиɠ ѵậŧ giả đang nằm lẳng lặng bên trong thì nhẹ nhàng thở phào.
Anh sợ cô bạn gái sẽ mang món dươиɠ ѵậŧ giả này đi mất, bên trên còn có dâʍ ŧᏂủy̠ của Thẩm Sơ. Nếu bị nhìn thấy thì anh chẳng biết phải giải thích thế nào.
Nhưng nếu giờ đặt hàng, thì ngày mai chưa chắc đã có, mà anh cũng không thể tới cửa hàng thật mua được, vì vậy, anh chỉ đành giặt sạch rồi ngày mai đưa cho Thẩm Sơ dùng.
Nghĩ đến chuyện đó sắc mặt Hứa Phóng lại xanh mét, anh không hề muốn tẩy rửa món đồ này, vì vậy mười phút sau, Hứa Phóng xuất hiện ở thang máy.
Dù sao cũng là trấn nhỏ, cơ sở vật chất không quá đầy đủ, muốn tìm một cửa hàng phục vụ cho người lớn rất khó thấy, Hứa Phóng đi bộ tận một giờ rồi chỉ đành từ bỏ, định mua lại vào ban ngày.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ngày hôm sau anh bận đến tối, Hứa Phóng lập tức quay về nhà sau ca đêm, thót tim vì lo lắng.
Xong rồi.
“Gậy mát xa đâu?” Ánh mắt Thẩm Sơ tràn đầy chờ mong và kích động.
“Không có.”
Thẩm Sơ không dám tin: “Sao, sao lại vậy được, đêm qua rõ ràng vẫn thấy.”
“Vứt đi rồi.” Hứa Phóng nói: “Không có bαo ©αo sυ, em không thể dùng đồ mà người khác đã từng sử dụng được, giữ lại cũng vô dụng thôi!”
“Anh lừa em! Anh chỉ không muốn cho em dùng thôi!” Thẩm Sơ đỏ ửng mắt chạy về phòng.
Hứa Phóng tắm nước lạnh, ngồi trên ghế sô pha đợi một lúc, nhận ra căn phòng của Thẩm Sơ còn sáng đèn, anh lại nhìn đồng hồ một chút, không khỏi đi gõ cửa.
“Em nên ngủ đi.”
Bên trong không đáp lại, Hứa Phóng khởi động bản năng cảnh sát, nhanh chóng đẩy cửa.
Thẩm Sơ dựa người vào thành giường vặn vẹo vai, hẳn vẫn còn đang khóc, Hứa Phóng bỗng cảm thấy hơi áy náy.
“Hôm nay anh bận quá, tối mai anh sẽ mua cho em.”
“Anh đã đồng ý đưa nó cho em vào đêm nay.” Thẩm Sơ giương cặp mắt đỏ ửng vì khóc.
Thấy đứa trẻ khóc lóc đòi ăn kẹo, hình dáng đáng thương ấy khiến cảm giác áy náy của Hứa Phóng thêm mạnh hơn chút, anh xót xa muốn đưa lại món dươиɠ ѵậŧ giả cho cô dùng nhưng khi nghĩ đến việc mình đã làm mất, không muốn mình bị bẽ mặt nên người đàn ông lâm vào im lặng.
Thẩm Sơ oan ức cuộn người lại, nhìn nước mắt của cô gái không ngừng chảy xuống, Hứa Phóng lên tiếng: “Em nằm xuống đi.”
Thẩm Sơ hít hít mũi: “Em chưa muốn ngủ.”
Hứa Phóng lặp lại một lần nữa, giọng nói lần này hơi lạnh lùng, Thẩm Sơ cũng thấy sợ nên ngoan ngoãn làm theo, Hứa Phóng đắp chăn lên người cô gái.
Thẩm Sơ vừa muốn kháng nghị thì lại thấy Hứa Phóng ngồi ở mép giường, bàn tay vươn vào trong chăn.
thẩm Sơ ngừng thở, cô cảm nhận được bàn tay của người đàn ông đang lướt qua đùi và bụng dưới, cuối cùng là ở giữa hai chân.
Ngón tay thô to đặt lên chỗ âʍ ɦộ giống như chiếc bánh màn thầu.