Editor: Dĩm
Nhìn thấy nơi đó, Thẩm Sơ nhớ lại cơn kɧoáı ©ảʍ tối hôm qua, không khỏi mong đợi ngày mốt, cô vui vẻ thay đồ lót, cuộn chiếc qυầи ɭóŧ bẩn trong bộ đồ ngủ đặt ở cuối giường, định quay về rửa sạch vào tối hôm nay.
Rửa mặt xong, Thẩm Sơ do dự có nên đi gõ cửa phòng Hứa Phóng không, sau nửa tiếng, đồng hồ báo thức của Hứa Phóng cuối cùng cũng vang lên.
Anh nhìn thoáng qua thời gian, bỗng dưng nhảy xuống giường, vừa mặc quần áo vưa gọi: “Thẩm Sơ! Sắp muộn rồi, mau thức dậy cho anh!”
Anh lo lắng đến nỗi chạy tới trước cửa phòng của cô gái, nhận ra cánh cửa đang khép hờ, anh lập tức sốt ruột không gõ cửa mà đẩy ra luôn.
Trong phòng không có một bóng ngời, cặp sách cũng không ở trên ghế, Hứa Phóng bỗng yên tâm, có khi cô đi học rồi.
Để xác nhận, Hứa Phóng gọi điện cho Thẩm Sơ, trong lúc chờ đợi người kia bắt máy, ánh mắt của anh vô thức bắt đầu đánh giá đồ vật trên giường Thẩm Sơ.
Chỉ liếc mắt một cái, anh đã thấy đám quần áo được cuộn tròn ở đuôi giường.
Anh nhíu mày, định ném bộ đồ bẩn vào rổ giúp cô thì ai ngờ lúc anh mới cầm lấy, có một chiếc vải dệt màu trắng rớt ra khỏi bộ đồ.
Gương mặt Hứa Phóng thoáng mất tự nhiên, ngón tay anh mở thứ đang cuộn tròn trong chiếc váy ngủ ra, ai ngờ ngón tay lại chạm vào chiếc qυầи ɭóŧ đã dính khô dâʍ ŧᏂủy̠.
Lỗ tai của người đàn ông hơi nóng lên, ma xui quỷ khiến, anh đưa qυầи ɭóŧ lên sát mũi, một hương vị ngọt ngào nồng đậm xông đến, Hứa Phóng nhanh chóng nhét chiếc qυầи ɭóŧ vào trong váy ngủ, cuộn vào rồi thả lại chỗ cũ, lúc này đây điện thoại reo lên.
Có tiếng “Răng rắc răng rắc” nhấm nuốt vang lên từ điện thoại, sau đó mới nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Sao vậy Phóng ca?”
Hình như trong miệng có đồ ăn, Hứa Phóng nghe thấy vậy không khỏi dạy dỗ: “Nói chuyện thì phải nói cẩn thận, đừng vừa nói vừa ăn như thế.”
Thẩm Sơ không quan tâm chút nào, cô gặm một miếng bánh quẩy rồi tiếp tục nói: “Cảnh sát trưởng không cho mang thức ăn tới trường, nên em đang vội ăn nốt, tại anh cả, không bảo em trước một tiếng….”
Hứa Phóng chặn ngang mấy câu lẩm bẩm của cô: “Được rồi, biết em đã tới trường là được, chút nữa ăn xong thì nhớ tự vào trường.”
Hứa Phóng nhìn thoáng qua bộ đồ được cuộn lại ở góc giường, mất tự nhiên rời phòng.
Hôm nay Thẩm Sơ phải làm đề cả ngày, thời gian quá nhiều, khiến cô vứt bỏ hết bản tính nhút nhát ra khỏi đầu, Hứa Phóng không may mắn như vậy, hôm nay cục cảnh sát không có nhiệm vụ gì, bầu không gian yên tĩnh, chóp mũi còn phảng phất ngửi thấy mùi dầu mỡ chán ngấy, khiến cho Hứa Phóng trở thành con đà điểu hiếm hoi phải đứng lên, sau khi tan sở, anh phải làm thêm giờ với Dương Khải Minh đến tận 11 giờ tối rồi mới được về nhà.
Dây dưa mãi mới về được nhà, đã qua nửa tiếng, anh nghĩ rằng hẳn bây giờ thẩm Sơ ngủ rồi, ai ngờ vừa mới bước vào cửa, anh đã thấy cô gái đó đang ngồi trên sô pha.
“Cuối cùng anh cũng về.” Vẻ mặt Thẩm Sơ hơi ai oán.
Hứa Phóng ho một tiếng, cúi đầu thay giày: “Sao em chưa ngủ.”
“Chờ anh đó.” Thẩm Sơ nói: “Đêm nay em đã tuân thủ lời hứa, lúc tắm không hề thủ da^ʍ, đến lát nữa thì đi ngủ luôn.”
Hứa Phóng thấy Thẩm Sơ thì nhớ lại chiếc qυầи ɭóŧ kia, hơi mất tự nhiên “Ừm” một tiếng.
Sau đó hai người lại trở nên im lặng.
Thẩm Sơ nhận ra Hứa Phóng hơi mất tự nhiên, bất chợt không biết tại sao lại khó khăn không thể nói ra điều thầm nghĩ một cách tự nhiên.
Hứa Phóng chú ý thấy sự khách thường của cô gái, lẳng lặng chờ cô nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Vậy…. Vậy đêm mai, có thể dùng gậy mát xa không?” Lúc Thẩm Sơ nói ra câu ấy, cô cúi đầu thấp xuống, không thản nhiên như trước nữa, hình như cô bắt đầu có cảm giác ngượng ngùng, Hứa Phóng cảm thấy việc trị liệu này của minh đã hiệu quả một chút.
Ít nhất thì giờ cô đã cảm thấy ngượng.
Chuyện này khiến Hứa Phóng thấy rất vui, vậy nên lý trí của anh nhanh chóng đồng ý trong chốc lát.
Nhưng sau khi đồng ý thì anh hối hận ngay lập tức, nhỡ như cô nghiện thứ đó thì nên làm sao đây?