Editor: Dĩm
Hứa Phóng chưa từng yêu ai khi còn thời niên thiếu, cũng không có kinh nghiệm xử lý một cô bé mới 15 - 16 tuổi đang khóc lóc, vậy nê đối với đứa trẻ kém tuổi là Thẩm Sơ đang trách móc, Hứa Phóng chỉ đành nhận thua.
Hứa Phóng nói: “Anh không nói em…. Thì, đúng là có thể làm khi không nhịn được, nhưng mục đích của chúng ta là muốn thay đổi thói quen xấu này, vì vậy em phải nhẫn nhịn.”
Thẩm Sơ không chấp nhận được cách nói ấy của anh, nên Hứa Phòng đành nghĩ một cách khác.
“Em nghĩ lại xem, trước đây có lần nào em không thủ da^ʍ không.”
Thẩm Sơ nghĩ ngợi, gật đầu.
“Nói đi.”
Thẩm Sơ thút tha thút thít nức nở nói: “Trước hôm đó, Kỳ Sơ có đưa cho em một cây gậy mát xa.”
“Gậy mát xa rung lên, đặt ở đây rất thoải mái.” Thẩm Sơ vén chiếc váy ngủ lên, nhấn ngón tay vào vị trí âʍ ɦộ.
Ngón tay ấn lõm chiếc qυầи ɭóŧ xuống, với vẻ khêu gợi lạ lùng, Hứa Phóng quay đầu đi, thô lỗ nói: “Anh đã nói rồi mà, em không được cho người khác nhìn nơi riêng tư.”
Thẩm Sơ bĩu mỗi: “Anh không phải người khác.”
Hứa Phóng mặc niệm ba lần trong lòng “Em ấy không phải người bình thường”, rồi nói: “Ở đây không có gậy mát xa.”
Thật ra là có, nhưng không dùng nhiều nữa, và anh cũng không muốn đưa cho Thẩm Sơ.
Tưởng tượng đến cảnh đưa cây gậy mát xa cho cô bé mới mười lăm tuổi, Hứa Phóng lại cảm thấy khó chịu.
“Ngày nào em cũng phải thủ da^ʍ.”
Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau, Hứa Phóng nhận ra, sau khi khóc lóc một trận, Thẩm Sơ càng khóc lóc bừa bãi hơn.
Hai người không ai nhường ai, khiến Hứa Phóng một lần nữa cảm nhận được mình bị Thẩm Sơ quật túi bụi, anh đau đầu xoa mũi.
Bây giờ anh có hai lựa chọn, một là tiếp tục cai nghiện việc thủ da^ʍ bằng cách kiên trì, hai là thử phương pháp mới của cô một lần xem sao.
Tuy thời gian sống chung không lâu lắm, nhưng anh thầm cảm thấy Thẩm Sơ không thể từ bỏ bằng nghị lực được, Hứa Phóng suy nghĩ một lát, quyết định liều một chút.
“Anh sẽ đưa cho em gậy mát xa.”
Cặp mắt của Thẩm Sơ sáng lên, Hứa Phóng tiếp tục nói: “Nhưng, em không cởϊ qυầи lót, chỉ được dùng trong mười phút, với lại phải bảo đảm hôm sao không thủ da^ʍ nữa.
Thẩm Sơ ngoan ngoãn gật đầu.
Hứa Phóng quay về phòng ngủ, hai phút sau, anh cầm ra một chiếc hộp.
Anh né tránh ánh mắt của Thẩm Sơ, rồi đưa hộp cho cô: “Bây giờ bắt đầu tính giờ, mười phút sau anh sẽ gõ cửa phòng em.”
Thẩm Sơ ôm hộp trở về phòng.
Đóng cửa kỹ càng, Thẩm Sơ đặt chiếc hộp lên giường, cởi váy ra, chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ và khoanh chân lại.
Đó là chiếc hộp màu đen, dài chừng 25cm, rất nặng, Thẩm Sơ mở nắp ra, cảm thấy hơi nghi ngờ.
Nó không giống với cây gậy mát xa Kỳ Sơn đưa cho cô, mà lại giống với những thứ của khách nhân khi Kỳ Sơn đưa cô đi xem.
Các chị em nói với cô, thứ này tên là “Bảo bối”, người đàn ông nào cũng phải có một cây.
Hứa Phóng, cho cô dùng “Bảo bối”?
Lòng Thẩm Sơ thầm mừng nho nhỏ, cô cầm lấy món “Bảo bối” đen hồng ấy, dài tầm khoảng 18cm, chừng bằng cổ tay, trên đó còn có đường gân nhô lên, đầu như trái nấm nương, còn có hai nửa hình cầu, có thể đặt thẳng đứng.
Thẩm Sơ lật lại xem qua, định tìm công tắc bật chế độ rung nhưng không thấy, cô nhìn thoáng qua thời gian, đã mất ba phút rồi, Thẩm Sơ không muốn lãng phí thời gian nữa, nên cô nằm xuống, dạng hai chân ra, đút phần đầu như nấm hương vào bên trong âʍ ɦộ.
Hứa Phóng ở phòng khách một ngày mà như dài một năm, mặc dù đã đưa rồi nhưng anh vẫn luôn đắn đo.
Khó lắm mới hết mười phút, anh lập tức di gõ cửa.
Thấy bên trong không có ai đáp lại, Hứa Phóng đợi tận hai phút, vẫn không thấy cô ra, anh bực tức mở cửa.
Vừa trông thấy anh đã bị kinh hoảng.
Bàn tay trắng nõn của cô gái đang cầm chiếc dươиɠ ѵậŧ giả màu đen hồng chọc vào âʍ ɦộ dưới lớp qυầи ɭóŧ.
Nữ hài oánh bạch tay nhỏ nắm hắc hồng mô phỏng dươиɠ ѵậŧ, cách qυầи ɭóŧ chọc âm đế.