Editor: Dĩm
Hứa Phóng ném lại chiếc chăn bông lên người cô, che khuất tất cả cảnh xuân.
“Mau dậy đi, sắp 8 giờ rồi.”
Khác với tối qua, trông Thẩm Sơ có vẻ không sợ hãi chút nào. Ánh mắt của Thẩm Sơ dường như không để ý tới anh, không có định hướng, chỉ nửa híp nhìn về phía phương xa.
Tư thế bây giờ không phải là nằm nghiêng kẹp gối cọ xát vào nó nữa, mà là nằm thẳng, hai chân đang duỗi thẳng của cô hơi tách ra, có một thứ gì đó nhô lên ở vùng tam giác, Hứa Phóng biết, đó là bàn tay của cô gái đang tự an ủi chính mình.
Hứa Phóng quay đầu đi, cất giọng nói lạnh lùng: “Thẩm Sơ! Anh lặp lại lời một lần nữa, mau đứng lên cho anh.”
Thẩm Sơ vẫn không trả lời, Hứa Phóng nghe thấy tiếng thở dốc ngày càng thô, giằng co hơn mười giây, gân xanh trên trán Hứa Phóng phải nổi lên.
Anh nhịn mười mấy giây rồi, nhưng tiếng thở dốc vẫn còn đó, anh đã mất hết sự kiên nhẫn, tiếng thở dốc dừng lại, anh quay đầu nhìn sang, sắc mặt của cô gái trên sô pha ửng hồng lên, bờ môi hơi giương, cơ thể thi thoảng run rẩy, đó là biểu hiện của việc đạt cao trào.
Khuôn mặt non nớt có cảm xúc không thuộc về độ tuổi của cô, sự tức giận trong mắt Hứa Phóng bỗng tiêu tan hết, thay vào đó là ý vị phức tạp không rõ.
Hứa Phóng đi ra ban công, hút xong một điếu thuốc rồi bước vào phòng khách một lần nữa, lúc này đây, Thẩm Sơ đã mặc xong bộ đồ của mình, cô ngồi cúi đầu dựa gần vào chiếc sô pha mềm mại.
“Nói đi, sao lại vậy?”
Cơ thể Hứa Phóng còn thoang thoảng mùi thuốc, rất giống Kỳ Sơn, nên Thẩm Sơ hơi thả lỏng lại.
“Ngày nào em cũng phải sờ nó một lần.” Có thể vừa do bắn ra, nên giọng nói Thẩm Sơ trở nên nhẹ nhàng, lọt vào tai người đàn ông giống như ngữ điệu làm nũng của Bành Vân Vân khi xong việc với anh vậy.
Lòng Hứa Phóng vô cùng phức tạp, rõ ràng độ tuổi của cô còn đang thuở vườn trường, ấy thế đã có được kiểu giọng nói như vậy.
Người đàn ông ấy lại hút một điếu nữa, anh châm lửa đốt ngậm nó trong miệng: “Em mới mười lăm, em có biết việc thủ da^ʍ sẽ gây ra ảnh hưởng thế nào với cơ thể của mình không?”
Ánh mắt mê mang của Thẩm Sơ cuối cùng cũng xuất hiện cảm xúc không liên quan tới du͙© vọиɠ, cô nghi ngờ nhìn về phía người đàn ông, tỏ ra như anh mới là người ngụy biện.
Hứa Phóng bỗng nhiên nhớ lại hoàn cảnh sống của cô, anh đỡ trán, từ từ giải thích: “Thường xuyên thủ da^ʍ sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển thể chất, em xem, vóc dáng bây giờ của em không thể cao thêm nữa rồi, nên chắc chắn thủ da^ʍ đã gây ra một phần nào đó.”
“Nhưng, Kỳ Sơn có nói rằng chân em rất dài.”
Tuy Thẩm Sơ không cao, nhưng quả thực tỉ lệ cơ thể của cô rất hoàn hảo, mặt đẹp chân dài, thoạt nhìn trông rất thoải mái.
Nhưng chân dài không thể hiện cho chuyện có cao hay không.
Hứa Phóng lười phản bác lại cô, anh đổi chủ đề: “Kỳ Sơn đối xử với em rất tốt?”
Thẩm Sơ cúi đầu, ngón tay siết chặt chiếc sô pha: “Mọi người ai cũng đối xử với em rất tốt.”
“Vậy tại sao em lại tình nguyện đi cùng bọn anh?”
Thẩm Sơ không nói, tiếp tục siết sô pha, đúng lúc trong đầu vang lên tiếng “Đinh” của hệ thống.
Hứa Phóng tiếp tục nói: “Ai dạy em thủ da^ʍ? Kỳ Sơn?”
Thẩm Sơ sửng sốt rồi lắc đầu: “Em tự mình học, anh ấy đưa em đi xem khách làʍ t̠ìиɦ với các chị em, em sẽ cảm thấy khó chịu, xong phát hiện việc sờ ở dưới rất thoải mái.”
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông đang cảm thấy khó hiểu ấy: “Kỳ Sơ không bảo em sờ phía dưới không tốt, mà anh ấy nói, làʍ t̠ìиɦ là chuyện thường của con người, giống như việc ăn cơm uống nước, đều là nhu cầu của tất cả, anh ấy sẽ làʍ t̠ìиɦ, và sau này em cũng sẽ làʍ t̠ìиɦ.”
“Em đã từng làm với người khác chưa?”
Thẩm Sơ thất vọng rũ bả vai, cô lắc đầu: “Không, Kỳ Sơn không cho em làm.”
Vài câu đối thoại ngắn ngủi đã khiến Kỳ Sơn nhận ra rằng thế giới quan mà Kỳ Sơn tạo ra cho Thẩm Sơ dị dạng tới bao nhiêu, nếu giờ đưa cô tới viện mồ côi, nếu việc ngày nào cô cũng thủ da^ʍ bị phát hiện, thì sẽ có kẻ ác ý nào đó dụ dỗ cô việc quan hệ tìиɧ ɖu͙© mất….
Hứa Phóng không dám tưởng tượng, nếu Thẩm Sơ không có ai quan tâm thì cô sẽ trở nên thế nào.
Đối mặt với cặp mắt khó hiểu của cô gái, bất chợt Hứa Phóng nhận ra mình đang cầm một củ khoai lang nóng.
Đúng 8 giờ, Dương Khải Minh gọi điện tới, Thẩm Sơ thấy Hứa Phóng cầm điện thoại lên thì bàn tay nhỏ của cô khẩn trương nắm lấy góc áo mình.
“Phóng ca, em đang ở dưới tầng, anh bảo Thẩm Sơ xuống đi!” Dương Khải Minh lớn giọng nói qua chiếc điện thoại.
“Em ấy.” Hứa Phóng liếc mắt nhìn Thẩm Sơ, nói: “Không đi nữa rồi.”
“Không đi? Vậy em ấy đi đâu.”
“Cứ tạm thời ở nhà anh trước đã.”