Editor: Meng
Đúng 3 giờ chiều ở trang viên Lindsay, Lục Liễm Ninh ngồi trên sô pha, trên người có mùi thuốc lá và rượu, tóc có hơi dài, hơi phủ lên đôi mắt, cậu ta đan hai tay vào nhau, trên áo sơ mi màu trắng còn bị dính vài giọt máu không rõ nguồn gốc.
Với cái bộ dáng hết sức âm u áp lực kia, nếu nói cậu ta vừa chạy ra từ một vụ án gϊếŧ người nào đó thì cũng có người tin.
Tề Trăn nằm ngửa trên sô pha đối diện cậu ta, vứt một quả nho vào miệng, thần sắc khuôn mặt mang theo ý cười, nhìn bộ dáng Lục Liễm Ninh, "Phụt" một tiếng rồi cười ra.
Anh ta duỗi tay cầm lấy folder bên người, lấy ra một xấp tư liệu nhỏ, không quá dày.
Sau đó hắng giọng rất làm dáng mà nói: "Lý Diễm, người dân ở trấn Ô Cảnh Loan, khi 6 tuổi mẹ bỏ đi, khi 10 tuổi ba bị tai nạn qua đời, sống cùng bà nội, là hàng xóm nhà họ Trần, từ nhỏ đã ở bên cạnh Trần Du và Trần Ô Hân cùng nhau trưởng thành, hai chị em đều là Omega."
"Ba năm trước Lý Diễm đăng ký kết hôn cùng người chị Trần Ô Hân, sau khi kết hôn chưa đến một năm rưỡi Trần Ô Hân đã bị bệnh về máu, di truyền từ người nhà mà qua đời, Lý Diễm vốn dĩ là thuộc hạ của Tần Lục ở trong trấn, sau đó lại vì kết hôn cùng Trần Ô Hân mà rời khỏi băng nhóm, đi tìm một công việc ổn định lương không cao, là khuân vác vận chuyển đồ cho xưởng, kết quả vì bệnh tình của Trần Ô Hân, cậu ta phải đi vay tiền của bọn cho vay nặng lãi, sau khi Trần Ô Hân qua đời thì giao em trai cho cậu ta, chỗ đó là một cái thôn trấn ở núi cao rừng sâu làm gì có tiền, tiền cậu ta vay không trả nổi, nên đành đưa Trần Du tới đây, sửa tên, làm giả thân phận ở đây làm công trốn nợ, đồng thời kiếm tiền chữa bệnh cho Trần Du."
Chỉ mấy câu ngắn ngủi, có vẻ như đã nói hết cuộc đời hơn hai mươi mấy năm qua của Trần Miểu, Tề Trăn lật ra trang ghi rõ ngày sinh của Lý Diễm, miệng phát ra một tiếng: "Chậc!" Rồi nói tiếp: "Mỗi ngày đi làm đều liên tục gọi anh Lục anh Lục, vậy mà thật ra lại lớn hơn cậu hai tuổi đó."
Anh ta giơ tập tài liệu trong tay lên, vứt cho Lục Liễm Ninh: "Đời sống xã hội của Lý Diễm cũng rất phức tạp, nghe nói là anh ta không làm thuộc hạ cho Tần Lục nữa, bởi vì tên đó muốn nhận Lý Diễm làm con nuôi, không phải chỉ vì anh ta muốn kết hôn với Trần Ô Hân mới thôi làm đâu."
Lục Liễm Ninh tiện tay cầm mấy tờ giấy kia lật lật, sau đó thả rơi đầy đất, tựa hồ chưa nghe được những lời Tề Trăn vừa nói, nhẹ giọng lặp lại một lần: "Từng kết hôn? Từng có Omega của mình?"
Tề Trăn đứng dậy từ trên sô pha, đôi mắt tràn ngập ý cười nhìn Lục Liễm Ninh, lắc lắc đầu: "A Ninh, một người đầy nhược điểm như vậy, không đáng để thương tiếc, sao cậu lại trở thành như vậy rồi?"
***
Lúc Lý Diễm mở to mắt nhìn lên thì thấy trong phòng không bật đèn, cũng không mở màn, chỉ có một tia sáng của bóng đèn mỏng manh từ bên ngoài lọt vào.
Anh thấy Lục Liễm Ninh ngồi bên cạnh mình, đang cúi đầu không biết suy nghĩ gì.
Lý Diễm cảm thấy toàn thân đều rất đau, như thể đang bị kim đâm, đặc biệt là bên mặt phải đau đớn bỏng rát, cậu cảm thấy có lẽ đã sưng lên rồi, cảm giác đôi mắt bên trái có hơi không giống bình thường, anh chớp mắt hai cái, giơ tay lên sờ, kết quả bị Lục Liễm Ninh vẫn đang im lặng không có động tác gì nắm lại. Bộ dáng hiện tại của Lý Diễm thật sự quá mức thê thảm, một bên mắt đã bị bịt kín băng gạc, nửa khuôn mặt còn lại thì sưng lên, cơ thể của anh thì không cần phải nói, những vết thương do Lục Liễm Ninh dùng thắt lưng quất đều sưng tím lên, còn có miệng vết thương bị xé rách dưới thân.
Đầu tiên Lục Liễm Ninh hít một hơi thật sâu, Lý Diễm có thể cảm giác được cậu ta đang kiềm chế cảm xúc của mình.
Lý Diễm không biết là nghĩ tới chuyện gì, mà bắt đầu hơi kích động hỏi: "Con mắt này của tôi, đã mù rồi sao?"
Lục Liễm Ninh nói: "Không mù, chỉ là phía trên mí mắt bị cắt một đường."
Bầu không khí lại rơi vào sự im lặng chết chóc, ánh mắt Lục Liễm Ninh đảo qua mặt anh, sau đó đột nhiên hỏi: "Anh nói xem anh có đáng bị như vậy không?"
Lý Diễm hiển nhiên không cho là vậy, anh nằm thẳng ra giường, không phẫn nộ, không tủi thân cũng không chất vấn, anh nghiêng đầu lộ ra một con mắt nhìn Lục Liễm Ninh, anh nói: "Cậu có trả tiền thuốc cho tôi không."
Cảm xúc Lục Liễm Ninh suýt nữa khống chế không được, nắm chặt lòng bàn tay, đã sắp nắm đến mức để lại vết hằn: "Lại đòi tiền hả? Muốn cho Trần Du làm phẫu thuật hay là muốn trả nợ?"
Lý Diễm ngây ngẩn trong một cái chớp mắt rồi nhanh chóng chấp nhận sự thật: "Cậu đã biết rồi hả?" Anh thu hồi tầm mắt, dường như đã rõ vì sao tối hôm qua Lục Liễm Ninh lại đột nhiên mất khống chế, vì thế anh đành giải thích: "Cũng không phải tôi muốn gạt cậu, chỉ là tôi phải dùng tên giả để trốn nợ."
Đương nhiên không phải vì lừa cậu ta, Lục Liễm Ninh đã hiểu rất rõ rồi.
Người nằm trên giường tên Lý Diễm này, từ đầu tới cuối không có bất kỳ quyết định gì là vì cậu ta cả.
Cho dù là nói dối, hay âm mưu, ngay cả những săn sóc tinh tế đó, những món ăn ấm áp, hay những hưởng ứng trên giường lấy lòng cậu ta, tất cả đều chỉ vì Lý Diễm nhắm tới tiền của cậu ta mà thôi.
Bởi vì Omega tên Trần Ô Hân kia, lời dặn dò khi chết của vợ anh, hoặc chỉ là một lời nhờ vả, Lý Diễm lại có thể bán mạng đến như thế.
Lục Liễm Ninh gắt gao nhìn chằm chằm Lý Diễm, giọng nói gần như bị sự thật đó tổn thương tới mức phát run: "Anh nên đi đóng phim đi, anh mới là một diễn viên xuất sắc đấy!"
Lý do anh cứ mãi đi theo chịu đựng tính tình của mình, chẳng qua là vì Lý Diễm bị cuộc sống sinh hoạt bắt buộc, không phải vì mình đặc biệt, chỉ vì mình thích hợp.
Thật ra Lý Diễm không chọn, cho dù là ai, nếu có thể trả tiền cho anh, anh hẳn đều sẽ nhào vào lòng ngực người đó.
Chẳng hạn như mối làm ăn một trăm vạn đêm đó, quả thật là nhiều tiền hơn lúc Lý Diễm hầu hạ cậu ta, thảo nào, thảo nào anh lại từ chức...
Mà người vợ đã qua đời kia của anh, chỉ vì một câu của đối phương anh lại có thể làm đến mức này, anh săn sóc người vợ đó đến tận giờ khắc này.
Nếu như còn sống, không biết Lý Diễm sẽ còn chiều chuộng Omega kia đến mức nào nữa.
Sẽ làm cơm thật ngon đưa đến tận giường cho cô ta? Sẽ ngồi nhặt từng cái xương cá cho cô ta? Sẽ đặt tay cô ta vào bụng mình để sưởi ấm vào mùa đông? Sẽ làm tất cả những thứ mà Lục Liễm Ninh cho rằng anh chỉ làm cho một mình cậu ta!
Lục Liễm Ninh gần như bị bao phủ bởi phẫn nộ và ghen tức dâng lên từ trong nội tâm, bọn họ đã trao đổi nhẫn cưới chưa? Trên người anh có dính đầy mùi pheromone của Omega kia không...
Cậu ta không kiềm chế được mà túm lấy cổ áo Lý Diễm, căm tức nhìn anh, mất đi lý trí mà gào thét: "Nếu Omega tên Trần Ô Hân kia thật sự yêu anh! Vậy thì trước khi chết cô ta sẽ không giao em trai cho anh rồi! Anh có thể làm gì chứ! Một Beta chưa học xong cấp ba như anh có thể làm gì! Anh làm sao có thể cứu được thằng nhóc Omega kia!"
Lý Diễm đương nhiên không chịu nổi những lời xấu xa Lục Liễm Ninh nói về Trần Ô Hân, anh túm chặt cái tay đang nắm cổ áo mình của Lục Liễm Ninh: "Cậu thì biết cái gì? Những chuyện đó không liên quan tới cậu! Tôi đã nói là tôi từ chức!"
Lục Liễm Ninh nhìn một con mắt của anh bị băng gạc bao lại, cắn răng nói: "Thật ra cả hai con mắt của anh đều bị mù phải không! Anh có thể tỉnh táo lại một chút hau không!"
Lý Diễm nói: "Rốt cuộc là ai không tỉnh táo?"
Động tác Lục Liễm Ninh một đốn, cậu ta nhìn thấy khuôn mặt phẫn nộ vặn vẹo của mình trong con mắt vẫn trong vắt rõ ràng kia của Lý Diễm.
Đúng thế, rốt cuộc ai mới là người không tỉnh táo?
Cậu ta nhìn khóe miệng bị mình đánh xanh tím cùng với nửa bên mặt sưng đỏ của Lý Diễm, chậm rãi buông lỏng tay ra...
Lý Diễm nhìn dáng vẻ của Lục Liễm Ninh , cậu ta thở hổn hển, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Diễm của cậu ta như thể anh đã làm một chuyện cực kỳ tàn nhẫn với cậu ta.
"Được rồi, tôi không đòi tiền thuốc men nữa." Lý Diễm nói như vậy, sau đó tránh né ánh mắt hết sức hung ác kia, anh thử hoạt động cơ thể của mình, bây giờ Lục Liễm Ninh tạo cho anh một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, anh cảm thấy mình không thể ở lại đây thêm nữa, hôm qua lúc vào nhà Lục Liễm Ninh anh đã không còn một chút ý thức nào, cho dù anh đã lừa gạt Lục Liễm Ninh đi chăng nữa, thì đã bị cậu ta hành hạ một đêm, thôi cứ xem như anh đáng bị đối xử như vậy đi.
Nhưng mà Trần Du, tối hôm qua mới vừa làm phẫu thuật xong, anh cần phải gọi qua đó hỏi thăm tình huống của Trần Du, hơn nữa anh đã thu tiền trả trước của Tề Trăn, không biết làm hỏng chuyện tối hôm qua rồi thì anh ta co đi tìm anh nữa không.
Cho dù là Lục Liễm Ninh hay là thành phố này, giờ phút này Lý Diễm đều cảm thấy bản thân phải nhanh chóng rời đi.
Nhưng Lục Liễm Ninh đột nhiên bất thình lình cười một tiếng, những hơi thở bạo lực quanh thân cậu ta dần dần được thu lại, ánh mắt cậu ta nhìn Lý Diễm chậm rãi trở nên bình tĩnh lạnh băng khiến cho người khác buốt giá từ tận đáy lòng.
"Chuyện đó thật đáng tiếc."
Cái gì đáng tiếc?
Trong lòng Lý Diễm lại dâng lên một nỗi sợ, duỗi tay muốn giữ lại Lục Liễm Ninh đang rời đi, anh mặc kệ thân thể đau đớn mà muốn xuống giường.
Kết quả bị ngã một cú thật mạnh xuống đất, anh lại gọi một tiếng, gọi tên Lục Liễm Ninh.
Nhưng Lục Liễm Ninh cũng không quay đầu mà đi ra ngoài, còn đóng chặt cửa lại.