Editor: Meng
Đêm giao thừa.
Lục Liễm Ninh ngồi chơi game nhưng từ nãy đến giờ cậu ta không qua nổi màn nào, ngồi xếp bằng trên mặt đất, tâm trạng thấp thỏm.
Âm thanh của trò chơi lớn như vậy, sao cậu ta cứ nghe thấy tiếng cắt rau của Trần Miểu trong bếp vậy chứ.
Thật là ồn ào muốn chết.
Khi trên màn hình lại xuất hiện một bảng thông báo, ghi game over kèm theo mấy dòng phụ đề màu hồng, cậu ta hoàn toàn không còn chút kiên nhẫn nào nữa, trực tiếp tắt game.
Mới vừa thoát game, thì trên màn hình thật lớn kia lập tức xuất hiện chương trình Xuân vãn đang phát sóng trực tiếp.
Bầu không khí hoà hợp náo nhiệt lấy tông đỏ làm màu chủ đạo, ngươi chủ trì đang nói mấy lời tưởng niệm năm cũ và chúc phúc cho năm mới.
Lục Liễm Ninh vừa quay đầu lại, thì lập tức thấy Trần Miểu bưng một bát canh đi ra, trên tạp dề quanh eo cậu còn có dính một vài vệt bột mì trắng trắng.
Cái tay đang định tắt TV cũng dừng động tác, cậu ta trực tiếp đứng lên đi thẳng về phía bàn ăn.
Trần Miểu nhanh chân cầm tới hai cái chén đặt lên bàn, múc một chén đầy ắp cho Lục Liễm Ninh, đặt trước mặt cậu ta.
Cái bát sứ to màu trắng đặt trên bàn đầy ắp những chiếc sủi cảo béo tròn chứa đầy nhân, lần này Lục Liễm Ninh lại không giống bình thường mà yên lặng ngồi ăn không bắt bẻ.
Trong TV ở phòng khách đã chiếu tới tiết mục ca hát nhảy múa rồi, hai người im lặng ngồi ăn sủi cảo.
Một bầu không khí vừa náo nhiệt vừa cô đơn rất quái dị.
Ánh mắt Lục Liễm Ninh lại như có như không mà dán lên mặt Trần Miểu, nội tâm cảm thấy tên Beta không có nhan sắc, nhìn thoáng qua rất tầm thường này, quả nhiên có thủ đoạn cao minh.
Cậu ta mới 22 tuổi, vậy mà tên này lại xây dựng một loại "Cảm giác gia đình" ấm áp cho cậu ta, Lục Liểm Ninh tự nhủ mình đương nhiên sẽ không bị thủ đoạn này qua mắt!
Cậu ta âm thầm khịt mũi xem thường trong lòng, sau đó đưa cái chén sủi cảo đã bị cậu ta giải quyết sạch bách lên trước mặt Trần Miểu, dùng giọng điệu ra lệnh mà nói: "Thêm chén nữa."
Rõ ràng bát sủi cảo được đặt gần Lục Liễm Ninh hơn, đặt ngay trước mặt cậu ta, nhưng cậu ta cứ cố tình đưa đến cho Trầm Miểu múc.
Trần Miểu không nói gì, ngoan ngoãn nhận chén múc đầy cho Lục Liễm Ninh.
Ăn xong cậu ta lại lôi Trần Miểu đến chơi game cùng mình, Trần Miểu đương nhiên không biết chơi, liên tiếp thua Lục Liễm Ninh mấy ván, bây giờ tâm trạng Lục Liễm Ninh mới có vẻ như đã được cải thiện đôi chút.
Chờ tới khuya Trần Miểu mới được về, lúc ra cửa cậu cẩn thận cầm lấy quần áo, như thể sợ bị Lục Liễm Ninh phát hiện, kết quả mới vừa cầm quần áo lên xoay người lại đã thấy Lục Liễm Ninh đang đứng đó nhìn mình chằm chằm.
Trần Miểu bất đắc dĩ cười mỉa, sau đó thả áo lông vũ trên tay trở lại giá treo quần áo: "Anh Lục, tôi sẽ không lấy nữa đâu, nếu anh không yên tâm, thì để tôi ném giúp anh."
Cậu chỉ mặc một lớp áo len mỏng, cổ tay áo còn có hơi nát, khom lưng cầm lấy hai bao rác rồi bước ra ngoài.
Đi được hai bước, đã bị Lục Liễm Ninh gọi lại, cậu ta cầm lấy cái áo lông vũ kia ném về phía Trần Miểu: "Không được có lần sau đâu! Nghe chưa! Cậu mặc phong phanh như vậy đi về là muốn bị bệnh để trốn việc hay sao hả!"
Trần Miểu nhanh tay bỏ túi rác xuống chộp được cái áo, mặc lại lên người, cười tươi để lộ răng trắng bên trong: "Cảm ơn anh Lục."
Lục Liễm Ninh không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: "Biến về nhanh đi."
Trần Miểu đi đến cổng lớn, ném rác vào thùng, sau đó nhét tay vào túi áo đi về phòng trọ giá rẻ của mình, đi được nửa đường thì điện thoại trong túi rung lên.
Cậu lấy ra kiểm tra, thì thấy là tin nhắn của Lục Liễm Ninh, nhắc cậu ngày mai nhớ đến nấu cơm cho cậu ta.
...
Bởi vì Lục Liễm Ninh ngoại trừ đóng phim với thỉnh thoảng khi tâm trạng tốt cũng đi tuyên truyền phim mình đóng, thì không còn tham gia hoạt động nào.
Mấy tháng đầu năm Trần Miểu đi theo cậu ta đến vài nơi, khoảng thời gian đó Lục Liễm Ninh không nhận phim mới, Cố Thần cũng không liên lạc gì với cậu nữa, nhưng vẫn phát lương đúng hạn.
Giữa tháng 5, bắt đầu đi tuyên truyền cho《 Phù Ngọc 》, tham gia hoạt động này sẽ gặp rất nhiều fans của Diệp Hách, Lục Liễm Ninh đứng cùng hắn ở giữa, trên sân khấu không vui không buồn mà trả lời vấn đề của người dẫn chương trình.
Hoạt động sẽ kết thúc vào buổi tối, Trần Miểu ngồi trong phòng nghỉ chờ Lục Liễm Ninh, vừa nghe tiếng mở cửa thì cậu lập tức ngẩng đầu nhìn, nhưng không thấy được Lục Liễm Ninh, mà là Diệp Hách.
Trong khoảng thời gian này Diệp Hách tham gia không ít show, vẫn còn một vài chương trình đang quay, nhìn qua hơi gầy đi một chút, trên mạng có không ít fans đau lòng cho hắn, đòi công ty giảm bớt lịch trình, để hắn có chút thời gian nghỉ ngơi.
Trần Miểu không có hảo cảm gì với người này, tuy rằng Diệp Hách quả thật có bề ngoài xuất sắc, đối nhân xử thế lại không có điểm nào để chê, nhưng từ sau lần trước, thiện cảm của cậu dành cho tên này đã xuống con số âm.
Cho dù bề ngoài của hắn nhìn thân thiết dễ gần, trên mặt cũng thường xuyên trưng ra nụ cười khiêm tốn bình dị.
Trần Miểu ngồi thẳng lưng lại, sau đó nói: "Anh Lục vẫn chưa về phòng nghỉ."
Sau khi Diệp Hách nghe xong thì cười cười: "Tôi không tới tìm cậu ta, Trần Miểu, tôi tới tìm cậu."
Khó cho Diệp Hách vẫn còn nhớ rõ tên cậu, nội tâm Trần Miểu có chút lúng túng không hiểu được trọng điểm, không biết rốt cuộc Diệp Hách có ý định gì.
"Tìm tôi có gì không?"
Diệp Hách gia tăng ý cười trên mặt: "Lần trước được nếm thử tay nghề của cậu xong thì nhớ mãi không quên, trong giới Lục Liễm Ninh nổi danh khó hầu hạ, hay là cậu qua làm cho tôi đi, Tiểu Miểu."
Sao lại biến thành Tiểu Miểu rồi?
Trong lòng Trần Miểu giật thót một cái, trực giác của cậu nói rằng Diệp Hách đang rất kỳ lạ, tay nghề của cậu sao cậu lại không biết chứ, đối với thân phận địa vị của Diệp Hách này, nhất định đã thử qua không biết bao nhiêu của ngon vật lạ, nếu nói nhớ mãi không quên đồ ăn cậu làm, thì thật sự là một câu nói đùa rất giả dối.
Mặc dù Diệp Hách luôn luôn bày tỏ thiện ý với người khác, nhưng bình thường cũng không thấy nịnh nọt ai không biết hắn tại sao lại cố tình chạy tới đây tâng bốc dụ dỗ cậu?
Diệp Hách nhìn cậu im lặng không nói gì, cũng bày ra một bộ dáng bình tĩnh: "Tôi biết cậu có đôi chút hiểu lầm với tôi, nhưng tôi thật lòng muốn cậu đến làm cho mình, tôi không có bắt bẻ như Lục Liễm Ninh đâu, hơn nữa có thể trả lương cho cậu cao hơn."
Ngay lúc này, Trần Miểu hơi nâng mắt lên hỏi: "Tiền lương cao hơn là bao nhiêu?"
Đôi mắt Diệp Hách tựa hồ sáng lên một chút, cảm thấy mình đã hấp dẫn được người này, thế nhưng vừa định mở miệng thì bị cắt ngang.
"Sao cậu ở đây!?" Lục Liễm Ninh đẩy cửa tiến vào, ánh mắt nhìn Diệp Hách như thể đang nhìn con rệp khiến người ta chán ghét.
Diệp Hách dường như bị tổn thương bởi ánh mắt ghét bỏ này, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh, chẳng qua là thu lại ý cười, cố tình nói: "Tôi tìm Tiểu Miểu nói vài chuyện."
Tiểu Miểu!?
Lục Liễm Ninh bị cách gọi Trần Miểu của Diệp Hách làm cho hết sức ghê tởm, sắc mặt lập tức lạnh lẽo, ý tứ không vui dường như muốn tràn ra khỏi đôi mắt: "Cút."
Vốn dĩ là một ảnh đế đang hot vô cùng, danh tiếng trong giới cũng không tồi, bị Lục Liễm Ninh đối xử không thèm nể mặt như vậy, lại không giận, không nói câu nào mà xoay người ra ngoài.
Chỉ là sức lực đóng lại cửa không hề nhỏ.
Cửa vừa đóng lại, Lục Liễm Ninh bên trong lập tức duỗi tay kéo lỏng cà vạt đã được thắt chỉnh tề của mình, sau đó đi tới gần Trần Miểu, Trần Miểu như thể học sinh trốn học bị giáo viên bắt lại, từ sô pha đứng lên.
"Sao cậu lại để cho hắn gọi cậu là Tiểu Miểu?"
"Tôi không có bảo hắn gọi tôi là Tiểu Miểu" Trần Miểu nghiêm túc trả lời.
"Vậy tại sao hắn gọi cậu như vậy!?" Lục Liễm Ninh nhíu mày: "Cậu và hắn có quan hệ gì à, cậu lén liên lạc với hắn sau lưng tôi đúng không?"
Trần Miểu lắc đầu: "Không có, không hề."
Ánh mắt Lục Liễm Ninh vẫn không quá thiện ý, đảo qua Trần Miểu, lại nói: "Tốt nhất là không có!"
Trần Miểu cảm thấy ánh mắt kia như thể hoá thành vật chất, đâm về phía cậu làm cậu cảm thấy mình đang bị ánh mắt săn mồi của liệp ưng khoá chặt, giải thích nói: "Thật sự không có, tôi cũng không biết tại sao hắn đột nhiên tiến vào."
Lục Liễm Ninh đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước, vì thế sắc mặt càng âm u, rất có dáng vẻ muốn tính sổ thù cũ hận mới cùng cậu: "Lần trước hắn kêu cậu qua lều của hắn để làm gì?"
"Lần đó... Là anh Lục... Anh không cho tôi vào ngủ cùng..."
"Tôi không cho cậu ngủ cùng là vì cậu quá dâʍ đãиɠ tuỳ tiện! Người ta kêu cậu qua lều người ta thì cậu lập tức đi hay sao hả!"
Trần Miểu không biết tại sao cậu ta lại nhớ đến chuyện này, da đầu cậu đã tê rần, lại bị Lục Liễm Ninh dùng từ nhục nhã đến mức đỏ mặt không biết là vì xấu hổ hay tức giận, lắp bắp cãi lại: "Tôi không có...Không phải như vậy..."
Lục Liễm Ninh hoàn toàn đắm chìm trong lời lên án của chính mình dành cho Trần Miểu.
Trần Miểu nhìn thấy ánh mắt càng ngày càng hung hăng của cậu ta, trong lòng thầm nghĩ đừng nói tiếp theo cậu ta sẽ lại nhắc đến bữa sáng hôm đó đấy chứ.
Kết quả Lục Liễm Ninh quả nhiên vừa mở miệng đã nói: "Cậu lại còn đi làm bữa sáng cho người ta, rảnh rỗi lắm hay sao? Tôi phát lương cho cậu, cậu lại đi làm cơm cho đứa khác!"
"Tôi thấy công việc của cậu quá nhàn rỗi rồi!"
"Sao hắn lại không tìm thằng khác làm trợ lý, mà lại cố tình tìm cậu!?"
"Còn gọi Tiểu Miểu, thật ghê tởm!"
Nói liên tiếp mấy câu, lên án qua lại một hồi, lúc cảm xúc dâng trào còn túm lấy bả vai Trần Miểu lắc lắc, chất vấn cậu: "Cậu không cảm thấy ghê tởm hả? Hăn gọi cậu như vậy, cậu thích lắm chứ gì!?"
Không chỉ chất vấn, cậu ta còn muốn Trần Miểu phải hùa theo tán đồng ý kiến của mình.
Trần Miểu bị cậu ta ép sắp điên đầu, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, gật đầu như gà con mổ thóc: "Ghê tởm, cực kỳ ghê tởm, ghê tởm chết đi được."