Ám Hà Trường Minh (Sông Ngầm Trường Minh)

Chương 17

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Meng

Không nói đến Lục Liễm Ninh, ngay cả Trần Miểu cũng là lần đầu tiên trải qua mùa đông trên núi.

Vài món quần áo dày lần trước Trần Miểu giúp Lục Liễm Ninh sắp xếp vào hành lý bây giờ bị cậu ta mang ra bắt bẻ đủ điều.

Nhiệt độ trong núi càng lúc càng lạnh, thêm một trận tuyết, nhiệt độ thẳng tắp hạ xuống.

Trần Miểu nhìn Lục Liễm Ninh vẫn đang mặc một bộ quần áo đơn bạc trong phim, vô cùng mộng ảo, trưng ra một khuôn mặt lạnh như băng sương, chỉ có những đầu ngón tay trắng nõn, bị đông lạnh đến mức đỏ bừng là giống người phàm.

Trần Miểu cầm hai cái túi sưởi tay*, đứng một bên sạp điện, vừa thấy Lục Liễm Ninh quay xong, thì nhanh chóng cầm túi sưởi chạy qua.

*Túi sưởi tay bằng điện:Lục Liễm Ninh nhìn hai cái túi sưởi tay có màu sắc sặc sỡ kia, có lẽ cậu ta đã bị đông lạnh đến mức sắp đóng băng rồi, sắc mặt cũng có hơi tái xanh, cho nên lười bắt bẻ, ánh mắt hơi có vẻ ghét bỏ liếc nhìn Trần Miểu một cái, rồi ngay lập tức nhét tay vào trong túi sưởi.

Trần Miểu bọc một chiếc áo khoác bông dày lên người cậu ta, thế nhưng chỉ mới bọc một lát, chưa kịp ấm lên bao nhiêu, thì đã phải xốc lên tiếp tục quay.

Vừa mới được hưởng thụ một chút ấm áp lại phải đối mặt với giá lạnh, thay đổi đột ngột như vậy, càng khiến cậu ta cảm thấy lạnh hơn.

Trong khoảng thời gian này Nhậm Tê phải đuổi kịp tiến độ nên thúc giục mọi người rất gay gắt, đạo diễn sợ mấy ngày nữa đổ tuyết lớn, đến lúc đó phải phong toả núi không thể quay được, cho nên những cảnh quay ngoài trời này phải xong hết trong mấy ngày nay, cả đoàn phim đều phải tăng ca.

Tính tình Lục Liễm Ninh rất khó chiều, nhưng khi bắt đầu vào quay lại không hề khó ở như bình thường, tạm xem như chuyên nghiệp.

Trần Miểu bận rộn vội vàng đến mức hận không thể phân thân làm hai, bởi vì đường đi trên núi bị tuyết làm cho trơn trượt, nên tốc độ đi dường của cậu bị chậm đi, lúc quay lại nhìn hai cái túi sưởi tay cậu tham rẻ mà mua kia thế mà hỏng hết một cái, chuôi cắm sạc bị cháy đen, toả ra mùi cháy khét gay mũi.

Một cái khác thì không hỏng, nhưng sờ lên không hề ấm chút nào, căn bản là sạc không vào điện.

Nhìn cái tình huống này, thì có vẻ như cả hai cái đều hỏng.

Chỗ lều trại để ở này cách địa điểm quay hôm nay hơi xa, Trần Miểu chân thấp chân cao mà chạy qua chỗ quay.

Khi tới nơi thì thấy Lục Liễm Ninh lẻ loi một mình khoác chiếc áo ấm bông dày màu đen, khoanh tay dựa vào một góc cây cổ thụ.

Trên lông mi kết một tầng sương mỏng, môi cũng trắng bệch không còn tí huyết sắc.

Lục Liễm Ninh không có quan hệ tốt cũng với những người khác trong đoàn làm phim không phải chuyện một hai ngày, cậu ta luôn trưng cái mặt hầm hầm, trừ lúc gặp đạo diễn cậu ta còn nể chút mặt mũi, những người khác thì đừng hòng cậu ta liếc mắt lấy một cái.

Trần Miểu nhìn bầu không khí hoà thuận vui vẻ của đám người đang quây quần nướng khoai bên kia, Diệp Hách ngồi chính giữa vòng tròn.

Hắn đưa tay bẻ khoai lang, lộ ra phần nhân đỏ cam tươm mật bên trong, còn bốc lên làn khói ấm áp mê người.

Diệp Hách vui vẻ cười cười quay người đưa cho trợ lý của hắn một nửa, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp luôn luôn bày ra biểu cảm hoà ái dễ gần, còn không quên phần của anh trai quay phim bên cạnh hắn.

Cảnh tượng náo nhiệt bên đó hoàn toàn đối lập với tình huống đơn lẻ một mình dựa gốc cây của Lục Liễm Ninh.

Lục Liễm Ninh thấy cậu tới, tay chân cứng đờ hơi giật giật, liếc mắt nhìn Trần Miểu một cái.

Vậy mà Trần Miểu lại không nhúc nhích, cậu ta lại đánh giá một chút, phát hiện ra hai tay Trần Miểu không cầm theo thứ gì.

Lục Liễm Ninh cũng không biết gọi hai cái đồ vật lông xù ấm áp kia là gì, nhưng thấy Trần Miểu không mang tới, cậu ta đã chịu lạnh ở chỗ này một lúc lâu, hai cái tay cũng sắp tê cóng.

"Hai cái thứ ấm ấm kia đâu?" Giọng cậu ta biểu thị tâm trạng cực kỳ không vui.

Trần Miểu cắn răng đi tới gần, chậm rãi xốc lên áo bông của mình, sau đó nói: "Anh Lục, túi sưởi tay hỏng rồi, hay anh chịu khó nhét đỡ tay vào đây cho ấm đi ạ, đến tối em xuống núi mua cho anh."

Ánh mắt Lục Liễm Ninh chợt lóe, chỉ do dự trong một chớp mắt đã thẳng tay nhét vào trong áo bông của Trần Miểu, cách một tầng vải dệt hơi mỏng, có thể chạm vào cái bụng nhỏ ấm áp dễ chịu của Trần Miểu, cậu ta cảm thán trong lòng, Trần Miểu thật sự là trời sinh ra để hầu hạ người ta.

Trần Miểu bị lạnh đến nổi da gà hết nửa người, hàm răng cũng đánh vào nhau lập cập, cảm giác rất giống ôm tảng băng trong lòng ngực, đông lạnh đến tê cóng cả lục cả lục phủ ngũ tạng.

Chưa được mười phút sau, Trần Miểu đã mở miệng nói: "Anh Lục, anh lấy tay ra một lát để em đổi tư thế đã, đứng như vầy bị gió thổi vào trong quần áo, một lát sẽ không còn ấm."

Lục Liễm Ninh nói: "Đổi thành tư thế gì?"

Hai người dựa vào nhau cực gần, nhưng không cảm giác được không đúng ở chỗ nào, đối với Lục Liễm Ninh mà nói, Trần Miểu chẳng qua chỉ là một công cụ tiện tay hiếm gặp mà thôi.

Kết quả Trần Miểu đứng trước mặt cậu ta xoay người, đưa lưng về phía Lục Liễm Ninh, sau đó chậm rãi nắm lấy tay Lục Liễm Ninh, luồn vào dưới vạt áo nhét trở lại bụng mình.

Tư thế như vậy nhìn như Lục Liễm Ninh ôm lấy cậu từ phía sau, Lục Liễm Ninh cảm giác được dưới tay mình không còn lớp vải mỏng nào nữa, Trần Miểu dán tay cậu ta trực tiếp lên bụng mình.

Dưới tay là làn da hơi khô nhưng mềm mại, nóng hầm hập, khoảng cách giữa hai người lúc này thật sự là quá gần, chóp mũi Lục Liễm Ninh toàn là mùi xà phòng khô mát của Trần Miểu.

"Anh Lục, đã ấm hơn chút nào chưa?"

Lúc này toàn bộ cơ thể cậu tựa hồ đều dán sát trên người Lục Liễm Ninh, lúc này cậu ta mới bắt đầu cảm thấy hơi sai sai ở điểm nào đó.

Trong lòng cậu ta đang bị một cảm giác khó hiểu không thể giải thích bao phủ, cậu ta rất muốn biết, Trần Miểu chỉ là một tên Beta bình thường như vậy, sao lại to gan lớn mật đến thế, rõ ràng là không biết tự lượng sức mình.

Cậu ta nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến khả năng Trần Miểu sẽ có tâm tư muốn bò lên giường mình.

Nhưng ngẫm nghĩ cẩn thận, thì thấy suy nghĩ này có vẻ đúng rồi.

Ai mà có thể nỗ lực đến vậy để hầu hạ người khác chứ, thông suốt được chuyện này thì, nhìn sự chu đáo cẩn thận kia là thấy ngay hơi vượt mức.

Mình liếc cậu một cái là hiểu ngay mình muốn gì, so với những trợ lý trước đây đi làm một hai ngày đã bị mình hành tới mức nghỉ việc, sự nỗ lực tranh đua cực kỳ hiểu lòng người của Trần Miểu có vẻ khác thường.

Lục Liễm Ninh lại tiếp tục suy nghĩ, có lẽ Trần Miểu là fans của mình, có lẽ cậu đã thích mình rất lâu rồi.

Cho nên Trần Miểu mới có thể nhẫn nhịn đến vậy, trước giờ đều im lặng mà chịu đựng, người bình thường suốt ngày phải hứng chịu lửa giận của mình, thì đã bỏ chạy từ lâu.

Tay Lục Liễm Ninh chậm rãi ấm áp lên, ngón trỏ của cậu ta hơi hơi ấn lên cái bụng nhỏ của Trần Miểu.

Trần Miểu có vẻ như chịu không nổi, hơi lùi vào lòng ngực của Lục Liễm Ninh một chút, có hơi úp úp mở mở mà gọi một tiếng: "Anh Lục."

Từ trước đến giờ những người muốn tiếp cận bò lên giường Lục Liễm Ninh, nhiều đến nỗi chính cậu ta cũng không nhớ rõ số lượng, nên đối với những chuyện như thế này cậu ta khá là mẫn cảm.

Dùng ngón tay cái làm một phép thử nhỏ như vậy, đã gần như ngay lập tức xác minh suy đoán của cậu ta là đúng.

Tay đã ấm hơn nhiều rồi, thế nên cậu ta rút tay về.

Trần Miểu xoay người lại, giương đôi mắt đen trắng rõ ràng lên nhìn hắn, khoé mắt còn hơi ướt.

Lục Liễm Ninh thong thả nhếch khóe miệng, cái biểu tình cười như không cười này, làm đáy lòng Trần Miểu xuất hiện một chút sợ hãi, lại cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu.

Nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ nhiều, Lục Liễm Ninh đã bắt đầu quay lại đóng phim tiếp.

Lúc sập tối trời đổ một trận tuyết lớn, lấp kín hết mấy con đường trên núi, cũng may là hôm nay đã xem như quay xong đoạn phim ngoại cảnh cuối cùng.

Bởi vì đã hoàn tất hết cảnh quay ngoài trời, nên mọi người đều thả lỏng phần nào, tuy là không thể xuống núi ngay lập tức, nhưng cũng có thể tụ tập làm một bữa tiệc tối nho nhỏ ngay trên núi.

Trần Miểu theo nhân viên dựng lều, đi dọn tuyết, phát hiện người ta chỉ phân có một lều cho hai người cậu và Lục Liễm Ninh.

Cậu đành phải do dự mở miệng hỏi một câu.

Người nọ lại nói bọn họ chỉ chuẩn bị được đến vậy thôi, kêu cậu và Lục Liễm Ninh ngủ chung một lều, nói rằng Diệp Hách cũng ở cùng trợ lý của hắn, hai người một lều.

Lục Liễm Ninh hình như cũng cảm thấy khoảng thời gian quay phim này mình đã cực khổ nhiều rồi, bữa tiệc đốt lửa trại tối nay Nhậm Tê tự mình mời cậu ta, cậu ta cũng hiếm hoi mà nể mặt, gật đầu đồng ý tới, uống vào khá nhiều rượu.

Buổi tối lúc về lều mà nhân viên công tác chỉ, thì thấy bên trong sáng đèn.

Cậu ta vừa đi vào, thấy bên trong chiếc lều chật chội, Trần Miểu đang chui vào trong ổ chăn của mình.

Trần Miểu vừa thấy hắn vào thì lên tiếng giải thích nói: "Anh Lục, ở đây không có máy sưởi, em sợ anh lạnh, nên làm ấm ổ chăn trước cho anh."

Lục Liễm Ninh cười nhạo một tiếng: "Trần Miểu, cậu có ý gì đây, cậu tự thấy hầu hạ tôi chưa đủ chu đáo, nên muốn leo cả lên giường tôi hầu hạ à?"

Ai ngờ Trần Miểu lại không biết cách đánh giá sắc mặt người khác như vậy, phát ra âm thanh tuy nhỏ, nhưng đủ cho hai người trong lều đều nghe thấy rõ ràng.

Cậu nói: "Chuyện đó có thể không ạ..."

Nụ cười trào phúng trên mặt Lục Liễm Ninh tắt ngóm, giọng nói lạnh lẽo, rõ ràng là giận toé lửa rồi: "Mặc quần áo vào, cút!"

Trần Miểu giãy giụa: "Nhưng, hai chúng ta chỉ được phân có một lều, em không còn chỗ nào để đi."

Lục Liễm Ninh căn bản không tin lời này của cậu, hơn nữa cho dù là thật thì thế nào, ai biết được có phải hôm nay Trần Miểu đã cố ý làm hư hai cái túi sưởi tay kia, để mình đứng dưới thời tiết lạnh lẽo chờ cậu lâu như vậy hay không.

Với lại người có tâm tư không ngay thẳng như Trần Miểu, cũng nên ăn một chút trừng phạt.

"Cút ngay!" Lục Liễm Ninh lại lặp lại một lần nữa, ngữ điệu cũng nặng nề hơn lần đầu rất nhiều.

Đáy lòng Trần Miểu run lên một cái, động tác tăng tốc khoác thêm áo ấm, nhanh nhẹn đi ra ngoài biến mất khỏi tầm mắt Lục Liễm Ninh.

Lục Liễm Ninh nhìn cậu chỉ phủ thêm áo khoác ngoài rồi ra cửa, thì nhận ra cậu có mặc quần áo chui vào ổ chăn, cậu ta còn tưởng cậu cởi hết chứ.

Mà sau khi Trần Miểu ra ngoài, ngồi xổm ngoài cửa lều, vừa vặn nhìn thấy một nhân viên công tác đi ngang qua đưa chăn cho cậu.

Người ta thấy cậu ngồi ngoài cửa, nên hỏi sao lại không vào lều.

Cậu cầm chăn, lễ phép nói cảm ơn.

Nhưng cậu không thể nói mình bị Lục Liễm Ninh đuổi ra khỏi lều, vì thế chỉ đành giải thích qua loa: "Bên trong ngộp quá, ra ngoài hít thở không khí."

Chỉ cách một lều bạt hơi mỏng, tiếng cười khẽ của Lục Liễm Ninh truyền ra ngoài.

Trần Miểu xấu hổ cười cười với người kia, sau đó khoác chăn lên người không nói gì nữa.

Cậu bọc chăn ngồi ngoài cửa lều, ngắm nhìn lửa trại đã cháy hết chỉ còn lại một đốm đỏ nhỏ giữa tro tàn, một lớp tuyết dày đè nặng lên những cành cây, cảm thấy bầu trời đêm cũng không hoàn toàn tối đen, mà lộ ra một màu xanh thẳm.

Cậu nhìn đốm lửa nhỏ bé kia mà thất thần, đột nhiên hoảng hốt nhớ lại ánh mắt mà hôm nay Lục Liễm Ninh đứng ở cây cổ thụ nhìn cậu là từng gặp qua ở đâu.

Đó là ánh mắt mà cậu từng nhìn thấy ở trấn nhỏ quê mình, là ánh mắt của bọn trẻ con khi dùng đá chọi vào người con chó bẩn thỉu rồi phát lên từng trận cười vang.

Là một loại ác ý đơn thuần đến từ bản năng không trải qua hận thù hay tính toán gì.