*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor:Meng
Nếu như Cố Thần biết rằng sau này giữa hai người bọn họ sẽ xuất hiện nhiều ân oán gút mắt tới vậy, thì ngày hôm đó hắn ta sẽ mua hai bình xi đánh giày cho Tiểu Hắc, sau đó để anh đi, nhất định sẽ không đem anh đến bên người Lục Liễm Ninh.
Nhưng mà con người luôn luôn không thể nhìn thấy không thể chạm vào đường dây vận mệnh, nó vô hình trói lấy tay chân chúng ta, kéo chúng ta về phía trước.
Lục Liễm Ninh rất khó hầu hạ, sau khi Tiểu Hắc làm trợ lý cho cậu ta chưa đến một tuần thì vô cùng rõ ràng điều này.
Tựa như ngay lúc này đây, rạng sáng hai giờ rưỡi, Tiểu Hắc phải vì cậu ta mà phải chạy vòng quanh hết ba con phố trong nội thành, rốt cuộc cũng mua được tôm hùm đất xào cay mà Lục Liễm Ninh muốn ăn ở một tiệm nhỏ trong chợ đêm.
Anh cầm tôm hùm đất, thời tiết đã vào thu, những cơn gió thổi tới đều mang theo hơi lạnh, thế nhưng trên trán anh vẫn rịn ra đầy mồ hôi.
Đứng trước nhà của Lục Liễm Ninh, ấn chuông cửa ba tiếng, nhưng vẫn không có ai ra mở cửa.
Tiểu Hắc lấy di động ra gọi điện thoại cho cậu ta, nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Tin nhắn gần nhất là Lục Liễm Ninh gửi cho anh lúc một giờ rưỡi bảo anh đi mua tôm hùm đất cho cậu ta.
Tiểu Hắc thấy trong nhà có sáng đèn, do dự một lát, lại đưa tay lên ấn chuông cửa.
Lục Liễm Ninh đang nằm trên giường đắp chăn ngủ, thì bị tiếng chuông cửa kiên trì này làm phiền, di động không biết đã bị ném xuống gầm giường từ lúc nào, đã tắt âm thanh, màn hình sáng lên rồi lại tối đi.
Cậu ta vô cùng bực bội đạp chăn ra, hoàn toàn quên mất chuyện mình gửi tin nhắn cho người ta lúc một giờ đêm đòi ăn tôm hùm đất, nổi giận đùng đùng mang dép lê vào đi ra mở cửa.
Bởi vì mới ngủ dậy mà tóc của cậu ta tán loạn, cau chặt chân mày bày ra vẻ mặt cực kỳ hung dữ, thấy trước cửa nhà là trợ lý ngốc nghếch mà Cố Thần vừa tìm tới cho mình.
"Con mẹ nó cậu có bệnh hả! Biết bây giờ là mấy giờ không hả!"
Trong tay Tiểu Hắc đang cầm tôm hùm đất xào cay, có chút dầu mỡ còn dính lên tay anh, đối diện với khuôn mặt dữ tợn kia của Lục Liễm Ninh, rất gượng gạo mà nắm chặt hai tay, sau đó lấy hết can đảm nói: "Là, là cậu nói muốn ăn tôm hùm đất ... Bảo tôi đi mua."
Nghe anh nhắc lại như vậy, Lục Liễm Ninh hình như cũng đã nhớ lại chuyện lúc một giờ sáng.
Ánh mắt cậu ta dời xuống, nhìn xuống gói nhựa trên tay Tiểu Hắc, toả ra mùi hương của tôm hùm đất xào cay.
Lục Liễm Ninh thu liễm cơn giận lại một chút, xoay người đi vào trong nhà: "Vậy còn không nhanh chân đi vào, mua có một hộp tôm hùm mà đi tận mấy tiếng, chậm chạp." Còn về chuyện mình giận dỗi Tiểu Hắc mắng người ta có bệnh thì không hề nói một câu xin lỗi nào.
Tiểu Hắc đi theo cậu ta vào nhà, Lục Liễm Ninh bị chuông cửa đánh thức, quát vào mặt Tiểu Hắc xong lại nghe được mùi tôm hùm đất xào cay lúc này đã vô cùng tỉnh táo.
Cậu ta vào phòng vệ sinh rửa mặt, dùng khăn lông lau mặt, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.
Thì thấy người ngồi ngoài phòng khách đã lột sẵn vỏ tôm hùm đất cho mình, nước dùng cay đỏ dính trên bao tay dùng một lần.
Lục Liễm Ninh không để lộ cảm xúc gì mà bật cười một tiếng: "Thật ra cậu rất biết hầu hạ người ta đó, Cố Thần phát lương cho cậu bao nhiêu thế?"
Nói đến chuyện này phải khen ngợi Cố Thần, chắc có lẽ hắn ta sợ người này lại bỏ đi, và cũng nhận ra tên này đang thiếu tiền, nên đã ứng trước lương cho anh, Tiểu Hắc đếm ngón tay tính toán, có vẻ như đã nhận trước của người ta ba tháng lương rồi đang tính toán xem tổng cộng là bao nhiêu.
Tiểu Hắc vẫn đang suy tư chưa trả lời, nhưng Lục Liễm Ninh cũng không có vẻ hối thúc gì, cậu ta cũng không phải thật sự muốn nghe câu trả lời, dù sao cậu ta cũng không quan tâm những chuyện này.
Những trợ lý trước kia mà Cố Thần tìm cho cậu ta, có người cậu ta còn chưa kịp nhớ mặt, mà đã chịu không nổi nên xin nghỉ.
Hiện tại sự chú ý Lục Liễm Ninh đã bị bàn tôm hùm đất thơm ngát trước mắt hấp dẫn, cậu ta lấy cái xiên ngay bên cạnh chọt ba con tôm đã bóc vỏ.
Tiểu Hắc nhìn cậu ta ăn, còn mình thì chuyên tâm lột hết những con tôm còn lại, thu hết rác trên bàn, vào phòng bếp rửa tay.
Sau khi ra ngoài lại thu gom hết quần áo đầy nhà, bỏ vào cái rổ lớn đặt ngay trước máy giặt.
Lục Liễm Ninh tới tủ lạnh lấy chai rượu, bỏ thêm nước đá vào ly, ngồi ăn tôm hùm đất híp mắt nhìn trợ lý này bận trước bận sau.
Chờ Lục Liễm Ninh ăn xong, Tiểu Hắc lại dọn dẹp bàn ăn.
Phòng bếp có rất nhiều dụng cụ nhìn qua là biết rất cao cấp, anh lại không rành cách dùng lắm, lần đầu tiên Lục Liễm Ninh bắt anh nấu cơm, anh đã mò mẫm trong nhà bếp rất lâu, sau đó lại bị ăn một trận mắng nhiếc.
Sau khi anh rửa chén đĩa xong, đi ra ngoài thì thấy Lục Liễm Ninh đang ngồi trước cái màn hình cực kỳ to chiếm hết nửa bức tường trong phòng khách, một tay đang cầm gamepad*, có vẻ như là đang muốn chơi game.
*Gamepad:Tiểu Hắc cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, dọn dẹp đồ đạc xong thì tiện thể mà cầm luôn hai túi rác ra ngoài.
Lúc Tiểu Hắc đi tới cửa, thì nghe thấy Lục Liễm Ninh đột nhiên lên tiếng hỏi một câu: "Tên cậu là gì?"
Tiểu Hắc đã phục vụ cho tên thiếu gia này nửa tháng, thế mà đến bây giờ Lục Liễm Ninh vẫn chưa biết người ta tên gì.
Thậm chí ngay lúc này đây cũng đang dán mắt lên màn hình không thèm nhìn người ta lấy một cái, tay nắm chặt gamepad, trên màn hình đang có hình ảnh máu me văng khắp nơi, tuy rằng cậu ta đang không nhìn anh, nhưng trong phòng cũng không còn ai khác.
Tiểu Hắc xách hai bọc rác, dừng lại trước cửa, trả lời: "Tôi tên là Trần Miểu, gọi Tiểu Miểu là được rồi."
(Bắt đầu từ khi Trần Miểu xuất hiện thì dùng ngôi ba là cậu nhé mọi người 😊)
Thiếu gia được hầu hạ tốt nên hiện tại khá là vừa lòng, ngã người vào sô pha khẽ ừ một tiếng, tiếp tục tập trung vào trong trò chơi.
Trần Miểu đi ra cửa nhìn thoáng qua di động, đã 3 giờ 40 sáng, từ sau khi cậu nhận công việc này, thì bắt đầu cuộc sống ngày đêm điên đảo.
Lục Liễm Ninh vừa mới quay xong một bộ phim, sau đó lại bị truyền ra vài tin tức không hay cùng với nữ chính, mà cậu ta cũng đang muốn nghỉ ngơi một chút, Cố Thần cho một tháng, đến bây giờ cũng đã sắp hết thời gian.
Nghe nói kịch bản mới đã đưa đến tay Lục Liễm Ninh.
Lục Liễm Ninh từ trước đến giờ luôn không thèm tham gia mấy chương trình, ngoại trừ một vài lần làm khách mời tham gia chương trình để tuyên truyền phim, tất cả những hoạt động không phải là đóng phim đều sẽ bị cậu ta cự tuyệt.
Cậu ta vẫn luôn nói nghề nghiệp mơ ước của mình là diễn viên, chứ không phải minh tinh.
Mà nói về nghề nghiệp diễn viên của cậu ta, mới vừa ra mắt hai năm, thật ra giữa muôn vàn diễn viên trong giới, kỹ thuật diễn của cậu ta không phải là quá kém, nhưng gương mặt của cậu ta lại quá xuất sắc.
Lúc mới diễn cậu ta nhận một vai phụ, dìm nam chính đến mức khiến người ta đứng cạnh cậu nhìn như qua đường, đạo diễn nói, nếu kỹ thuật diễn của Lục Liễm Ninh không được dày công tôi luyện, thì khuôn mặt đẹp đẽ của cậu ta ngược lại khá là bất lợi.
Người xem trước tiên sẽ bị ấn tượng bởi khuôn mặt đẹp này của cậu ta, sau đó mới xem cậu ta diễn cái gì.
Khuôn mặt của cậu ta là kiểu tuấn tú cực kỳ có tính công kích, vô cùng hút mắt người ngắm.
Mà kỹ thuật diễn không phải là quá xuất sắc, chương trình truyền hình thực tế không chịu tham gia, không ca hát không nhảy nhót, Weibo cũng không có, Lục Liễm Ninh ra mắt chưa đến hai năm chỉ muốn đóng phim, hơn nữa cậu ta lại còn liên tiếp không ngừng mà nhận kịch bản vào tay.
Cao tầng công ty thật ra cũng rất khó xử, người trong giới đều biết vị này là con trai độc nhất của Lục An Lăng, Lục gia có gia tài lớn như vậy, Lục An Lăng đối với việc con trai chạy đi đóng phim vẫn chưa bày ra thái độ quá rõ ràng.
Không hề phản đối, cũng không thể hiện ý tứ ủng hộ gì.
Người trên cao tầng vừa sợ Lục Liễm Ninh không hot, khiến vị nhà họ Lục kia không cao hứng, vừa sợ khi thật sự push cậu ta đến mức hot rầm rộ, đến lúc đó người lại không muốn quay về nhà, Lục An Lăng có gia tài lớn tới như vậy chẳng lẽ lại cho người khác?
Nghe nói hai cha con bọn họ vì chuyện đóng phim này mà cãi nhau đến long trời lở đất, đã rất lâu không nói chuyện với nhau.
Giải Trí Minh Thịnh nhận củ khoai lang nóng phỏng tay này, push cũng sợ, mà không push cũng sợ.
Cũng may Lục Liễm Ninh rất có lý tưởng, trừ đóng phim thì không còn hứng thú gì khác. Cho nên chỉ cần công ty cung cấp tài nguyên phim ảnh, để thiếu gia lựa chọn, vui là được, cũng không cần rối rắm chuyện hot hay không hot.
Chính bản thân Lục thiếu gia cũng không để ý mấy chuyện đó.
Cho nên chỉ cần tốn thời gian áp mấy cái tin tức xấu mà Lục thiếu gia quậy ra, chịu đựng tính bắt bẻ hơi quá đáng của cậu ta đối với kịch bản, thì cũng không còn việc gì.
Cố Thần là người đại diện của Minh Thịnh là nhân vật lớn đã từng dẫn dắt hai ảnh đế, kết quả sau khi giao Lục Liễm Ninh cho hắn ta, thì người đại diện phong quang năm nào giờ bận rộn đi làm bảo mẫu, tính tình Lục Liễm Ninh thật sự là quá mức không chịu phối hợp, sau nhiều lần cằn nhằn không có kết quả, hắn ta cũng dần dần quen với việc này, cuối cùng cũng không thèm cưỡng cầu điều gì nữa.
Sau này Lục Liễm Ninh có thể diễn tốt hay không, có thể đoạt giải hay không, đều dựa vào tạo hoá của bản thân cậu ta đi.