*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Meng
Lý Diễm bày ra thái độ sao cũng được không quan tâm lắm đi vào nhà kín trồng hoa, không biết có phải vì mưa hay không mà không khí trong nhà kín có cảm giác cực kì ẩm ướt.
Thông qua mặt kính trong suốt có thể nhìn rõ ràng bầu trời âm u, mưa nhỏ giọt đọng lên bức tường kính, khiến cho không trung dưới tầm nhìn của Lý Diễm trở nên loang lổ mờ ảo tựa như những mảng màu tạp nham.
Khi quản gia vào nhà kính đã thấy Lý Diễm đang nằm yên không có động tĩnh gì trên một chiếc ghế trong nhà kính, đến gần mới thấy hai mắt anh đã nhắm lại, cho dù đã hạ sốt, trông sắc mặt anh vẫn không ổn lắm.
Những khóm hoa trong nhà kìn chỉ mới được tưới một nửa, những khóm chưa được tưới đang ủ rủ cụp đuôi.
Quản gia đắp cho anh một tấm thảm mỏng, rồi nhẹ nhàng ra ngoài.
...
Một chiếc Porsche màu xám bạc* ngừng ở ven đường, ấn kèn hai phát.
*Porsche màu xám bạc: đây là dòng Porsche 911 Turbo S Cabriolet giá khoảng 16,02 tỷ vnđLàm lão Nhạc hoảng hốt run cả người, Lý Diễm đang ngồi xổm bên vệ đường cũng giật mình.
Cửa sổ xe màu đen hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đang trưng ra một biểu tình rất khó diễn tả của Lâm Sanh, nhìn Lý Diễm: "Sao anh lại không tới trận bóng rổ chung kết giữa các trường đại học trong thành phố?"
Lý Diễm nâng đầu, có hơi ngại ngùng mà cười: "Mấy hôm nay bị bệnh, không thể ra ngoài, ở nhà nghỉ ngơi."
Sắc mặt Lâm Sanh hơi biến đổi, không biết trong đầu lại liên tưởng cái gì rồi.
"Lên xe, chỗ này không dừng xe được." Lâm Sanh nhíu mày, nhìn thấy trong kính chiếu hậu đã có xe ở đằng sau chạy lên.
Lý Diễm nghe xong cũng sửng sốt, anh nghĩ rằng Lâm Sanh chỉ là đi ngang qua nên ngừng lại hỏi thăm mình một cái thôi, vốn dĩ bữa tiệc lần trước của bọn họ, vì anh vội vàng phải về mà thành tình cảnh khó xử, bây giờ ngồi ngẫm lại vẫn còn thấy xấu hổ vô cùng.
"Nhanh lên." Lúc chiếc xe đằng sau ấn kèn thì Lâm Sanh cũng đồng thời lên tiếng hối thúc Lý Diễm.
Vì thế nên Lý Diễm đành phải mở cửa xe, leo lên xe của Lâm Sanh.
Lâm Sanh tiếp tục chạy xe về phía trước, hơi tăng tốc: "Tôi còn cố tình chừa lại một ghế cho anh."
"Hả?" Lý Diễm phản ứng lại, nhận ra người đối diện đang nói về chuyện trận chung kết, anh có hơi bất an mà rụt người, từ lần để lộ pheromone của Alpha trên người mình, anh cũng không biết hiện tại trong lòng Lâm Sanh rốt cuộc cảm thấy thế nào về anh.
Nhưng bây giờ nghe được lời cậu ấy nói, xem ra Lâm Sanh vẫn còn xem anh là một người bạn giống như trước đây vậy, mà đối với Lý Diễm, bạn bè là một tồn tại xa xỉ.
"Cảm ơn cậu, thật là ngại quá, thật có lỗi với cậu." Lý Diễm đánh giá thần sắc Lâm Sanh một chút, phát hiện tầm mắt cậu ấy đang hết sức chuyên chú nhìn đường đi phía trước, anh lại bổ sung nói: "Lần trước cũng thế, thật xin lỗi vì khiến mọi người mất vui."
Lâm Sanh nói: "Không sao đâu."
Bầu không khí trong xe lại rơi vào yên lặng, một lát sau Lý Diễm mới nhớ tới hỏi cậu ấy: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Lâm Sanh trả lời ngắn gọn: "Đi ăn."
Lý Diễm nhìn cảm xúc khó đoán trên mặt Lâm Sanh, đành lên tiếng: "Để tôi mời cậu đi ăn đi, lần trước thật có lỗi với cậu."
Lâm Sanh lúc này mới hơi nghiêng đầu, bánh lái trong tay cũng hơi ngập ngừng: "Gì cơ? Anh mời tôi đi ăn hả?"
Đề nghị này dường như đã gợi lên một chút hứng thú cho Lâm Sanh: "Được thôi, anh định mời tôi đi đâu ăn đây?"
Cách xe không tới 500m phía trước là nhà hàng Tứ Xuyên sang trọng mới vừa khai trương, đây vốn dĩ là nơi mà Lâm Sanh muốn mang Lý Diễm tới.
Nhưng bây giờ cậu ấy thay đổi chủ ý, dứt khoát quay đầu xe, chạy theo hướng mà Lý Diễm chỉ.
Ước chừng hơn hai mươi phút sau, bọn họ tới nơi cần đến.
Vậy mà là ở phố ăn vặt gần trường học của bọn họ, ở đây luôn luôn đông người, Lâm Sanh chỉ muốn tìm chỗ đậu xe thôi cũng gặp muôn vàn khó khăn.
Hai người đi vào phố ăn vặt, bây giờ là giữa trưa không phải là giờ cao điểm, buổi tối nhất định sẽ đông nghẹt người.
Nhìn thấy Lý Diễm dẫn hắn đi càng ngày càng sâu, tới tận cùng bên trong con phố, cuối cùng dừng lại ở một khúc ngoặt.
Là một cửa tiệm mì sợi rất nhỏ.
Lý Diễm đứng ở đó hết sức chân thành mà nói: "Chỗ này bán mỳ ngon lắm, rất khó mới tìm được một tiệm như này."
Lâm Sanh không nói gì, an tĩnh đi theo sau lưng anh, cửa chính có hơi thấp, Lâm Sanh thân là một Alpha cao ráo lúc đi qua cửa không tự giác mà cúi đầu xuống.
Cửa tiệm nằm trong một góc xỏ xỉnh như vậy, nhưng làm ăn không hề tệ, Lý Diễm nhìn trái nhìn phải một vòng, rốt cuộc tìm được một bàn ăn có năm người đang đứng lên định đi.
Hắn túm tay áo Lâm Sanh: "Chúng ta qua chỗ kia ngồi đi."
Lâm Sanh mặc một chiếc áo khoác màu đen mỏng, nhìn nhìn băng ghế trông không được sạch sẽ cho lắm khẽ nhíu mày.
Lý Diễm đánh giá sắc mặt cậu ấy, cho nên xé giấy ăn ở trên bàn, chùi chùi ghế cho Lâm Sanh xong mới để cậu ấy ngồi xuống
Nhà ăn thì nhỏ, mà người lại nhiều, cực kì ầm ĩ, Lâm Sanh xụ mặt ngồi ở đó, trong lòng nghĩ cửa tiệm mì sợi này tốt nhất là thật sự ngon như lời Lý Diễm nói!
Lý Diễm thật ra vẫn luôn cảm giác được rằng điều kiện gia đình của Lâm Sanh rất tốt, gia cảnh phi phú tức quý, nhất định chưa từng đến như thế này để ăn.
Nhưng anh thật sự không có tiền, trong tay mới vừa cầm được 50 tệ, phải năn nỉ ỉ ôi lão Nhạc lắm mới cầm được
Là tiền ăn mì sợi thịt bò hai tuần của anh.
Lý Diễm nhìn Lâm Sanh, ngũ quan của cậu ấy thật sự rất xuất sắc, kết hợp lại trên khuôn mặt nhìn thoáng qua đã thấy anh tuấn không có gì để bàn cãi, áo khoác màu đen càng làm tôn lên khuôn mặt trắng trẻo, quanh người toát lên một loại cảm giác kết hợp giữa đàn ông thành thục và thanh niên tràn đầy sức sống.
Nhưng bất luận nhìn như thế nào, đều có một loại cảm giác không hợp với nơi này.
Lâm Sanh nhìn Lý Diễm mở miệng thở dốc, tựa như muốn nói gì đó nhưng nói không thành lời, nhưng Lâm Sanh hoài nghi vì ở hoàn cảnh ồn ào náo nhiệt như vậy, nên mình không nghe rõ người đối diện nói gì.
Cũng may chỉ là cậu ấy nghĩ nhiều thôi.
Lý Diễm như thể đang tìm chủ đề để nói: "Cái áo này của cậu chắc rất đắt nhỉ...... Có muốn... Tìm chỗ nào sạch sẽ để nó lên không?"
Lâm Sanh sắc mặt cổ quái, cậu ấy nhìn thoáng qua bộ quần áo cùng hãng với đồ mình đang mặc trên người Lý Diễm, phun ra hai chữ: "Không cần."
Lý Diễm gọi hai bát mỳ, mười phút là có, nhân viên trong tiệm đang bận rộn quá mức, Lý Diễm đành tự đi qua bưng mì về.
Anh đưa cho Lâm Sanh đôi đũa dùng một lần, vừa ngồi xuống đã bắt đầu tự mình gắp mỳ ăn, ăn một đũa mỳ mà vẫn thấy Lâm Sanh chưa động đũa, vì thế thúc giục nói: "Mau ăn thử đi nào, thật sự ngon lắm đó."
Lâm Sanh đành mở đôi đũa ra, cố gắng hết sức không để cổ tay mình chạm vào mặt bàn, hương vị quả thật cũng được, mặt cậu cuối cùng cũng hơi dịu lại một chút.
Ăn được một nửa, Lâm Sanh dừng đũa, đánh giá Lý Diễm, dường như vô ý mà hỏi: "Lý Diễm, hiện tại anh đang làm công việc gì?"
Lý Diễm xém chút nữa bị sặc, quay đầu qua một bên "khụ, khụ" hai tiếng, lúc quay đầu về, tựa hồ muốn vùi mặt vào trong bát mỳ: "Không có công việc gì cả."
Lâm Sanh lại nói: "Ở tầm tuổi này của anh lại có đầy đủ tay chân, không thể cứ mãi đi theo lão ăn mày bên đường ăn vạ được."
Lý Diễm chột dạ đồng thời nhẹ nhàng thở ra, hơi hơi ngẩng đầu, mặt lộ vẻ xấu hổ: "Nhưng tôi cũng không biết phải làm cái gì hết."
"Để tôi giới thiệu công việc cho anh, khách sạn nhà tôi đang thiếu người, anh muốn qua hỗ trợ hay không?" Lâm Sanh nhìn anh: "Công việc không có gì nặng nhọc, cho anh làm tiếp tân, chỉ cần ghi chép sổ sách là được."
"Việc đó... Đợt trước tôi bị mất đi giấy chứng nhận thân phận."
"Không có vấn đề gì, anh chỉ đến hỗ trợ, không phải là nhân viên chính thức, nhưng tiền lương sẽ không ít hơn bọn họ." Lâm Sanh cẩn thận lựa lời.
"Còn thời gian làm việc... Buổi tối tôi phải về nhà trước bảy giờ rưỡi..."
"Thời gian làm việc linh hoạt, tiền lương dựa theo thời gian làm việc của anh mà trả."
Lâm Sanh nói xong, nhìn thấy di động của mình rung lên một cái, cậu ấy mở điện thoại nhìn thoáng qua, phát hiện là thông báo tin tức mới.
Là tin tức về cuộc đính hôn giữa Lục Liễm Ninh tập đoàn Lục Thị và Tống Nguyễn thiếu gia nhà họ Tống.
Trong khi tai tiếng của Lục Liễm Ninh và Tống Nguyễn đang hết sức ồn ào mà lưu truyền khắp trong giới, Lý Diễm tại một quán mỳ nhỏ đang hô lớn: "Ông chủ! Cho thêm hai chân gà, một mâm đậu tương, với hai chai bia!"