Hoàng Hậu Của Trẫm Suốt Ngày Muốn Tạo Phản

Chương 32: Ta Đồng Ý Lấy Đầu Mình Ra Để Cá Cược Ngươi Chết!

Liếc nhìn ánh mắt của các đại thần, Chúc Vô Hoan vô cùng mệt lòng, còn Phụng Tường Dạ thì ngược lại, hắn rất đỗi vui mừng.

Không thể để một mình hắn bị cung nữ thị vệ hiểu nhầm nói rằng hắn là nặng tình nặng nghĩa với hoàng hậu, bám rịt lấy nàng ta không chịu rời xa được. Cũng phải để hoàng hậu nếm mùi bị hiểu nhầm mà không thể nào giải thích rõ ràng được này. Trong lúc Chúc Vô Hoan đang nhọc lòng, Cơ Vân Trường cuối cùng cũng đã thuật xong hết những lời hội thoại giữa nàng và Tấn Vương diễn ra ở hoa viên. Mặc dù nội dung có phần thêm bớt nhưng những gì tinh túy thì không hề bỏ sót. Và cũng chính vì những từ ngữ câu cú tinh túy đó, khiến cho mười mấy đại thần “già đời” có mặt đều nhạy bén nắm bắt được những điểm bất thường trong lời nói của Tấn Vương. Họ nhìn Tấn Vương đang quỳ ở kia bằng ánh mắt phức tạp. Những gì hoàng hậu chỉ trích Tấn Vương cũng chính là những điều họ nghĩ. Từng câu từng chữ tuy chỉ là suy đoán nhưng đều rất có khả năng. Nếu Tấn Vương thực sự muốn lợi dụng hoàng hậu “một lòng yêu hắn” và “cốt nhục ruột thịt” Thừa Ảnh tiểu công tử để diễn kịch, tới khi đó chắc chắn sẽ một mũi tên bắn trúng nhiều đích.

Hoàng thượng sẽ vì hắn và hoàng hậu có con riêng mà nổi trận lôi đình, tàn nhẫn băm vằm hoàng hậu và đứa con riêng Thừa Ảnh tiểu công tử thành trăm ngàn mảnh. Tấn Vương lại biểu diễn cảnh “đau khổ mất đi người yêu”, “đau khổ mất đi con ruột”, thái hậu chắc chắn sẽ rất đau lòng, sẽ oán hận hoàng thượng người đã xen vào chiếm đoạt nữ nhân mà Tấn Vương yêu, sau đó lại tàn nhẫn gϊếŧ hại cốt nhục ruột thịt của Tấn Vương. Đồng thời, việc hoàng thượng tàn sát thê tử kết tóc xe tơ, kết hợp với việc hắn gϊếŧ chết cả nhà Chúc gia trung liệt được tuyên truyền rộng rãi, Tấn Vương đứng sau thêm lửa, chắc chắn sẽ khiến bá tánh tưởng rằng hoàng thượng là bạo quân tàn bạo bất nhân.

Cho dù những gì hoàng hậu nói bất luận là có bằng chứng hay không, nhưng chỉ dựa vào việc Tấn Vương não tàn đề nghị để Thừa Ảnh tiểu công tử mạo danh làm con riêng của hắn và hoàng hậu cũng đủ khiến người ta không hiểu nổi.

Hắn rõ ràng có rất nhiều cách để cứu người, tại sao nhất định phải nói dối hắn và nữ nhân của hoàng thượng có con riêng để đắc tội hoàng thượng. Nếu không phải là điên thì chắc là có ý đồ khác. Đương nhiên có ý đồ khác khả năng lớn hơn.

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Cơ Vân Trường nói xong liền lui xuống đứng qua một bên. Phụng Trường Dạ liếc nhìn sắc mặt và ánh mắt của các đại thần, trong lòng vô cùng hài lòng.

Hắn lại liếc mắt nhìn Chúc Vô Hoan: “Hoàng hậu, những gì Cơ Vân Trường nói có phải sự thật không?”

Chúc Vô Hoan gật đầu: “Bẩm hoàng thượng, là sự thật.”

Phụng Trường Dạ lại cúi đầu nhìn Tấn Vương đang quỳ ở giữa: “Tấn Vương, những gì Cơ Vân Trường nói có gì là không đúng không?”

Tấn Vương cười nhạt một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn Phụng Trường Dạ: “Hoàng huynh, người muốn gϊếŧ thần đệ thì cứ gϊếŧ là được, hà tất phải để Cơ Vân Trường ngụy tạo ra những lời lẽ vô căn cứ đó hoàng để lấy tội danh như vậy định tội thần đệ.”

Hắn nhắm mắt: “Muốn đổ tội thì không cần phải dùng nhiều lời lẽ làm gì!”

Phụng Trường Dạ lạnh nhạt nhìn hắn: “Vì thế, ngươi không muốn thừa nhận những gì ngươi đã nói, những việc ngươi đã làm?”

Tấn Vương nói: “Thần đệ không từng nói vậy.”

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Trong lòng hắn nghĩ, khi đó trong hoa viên chỉ có ba người hắn, Chúc Vô Hoan cùng Cơ Vân Trường. Chúc Vô Hoan là nữ nhân của hoàng thượng, Cơ Vân Trường là tâm phúc của hoàng thượng, chỉ cần hắn kiên quyết không thừa nhận mình từng nói những điều kia, chỉ dựa vào lời nói phiến diện của hai người của hoàng thượng thì làm gì được hắn chứ? Chỉ dựa vào một câu nói để Thừa Ảnh mạo danh con riêng của hắn và hoàng hậu là có thể nói hắn muốn mưu phản, khưa, bằng chứng đâu? Không thể chỉ dựa vào suy đoán mà định tội tử hình cho hắn, phải có bằng chứng mới được!

Hắn để Thừa Ảnh mạo danh con của hắn và hoàng hậu là vì hắn nhất thời nóng lòng sốt ruột mới nghĩ ra cách không hay đó, hắn chỉ là muốn cứu người mà thôi, đầu óc kém thông minh cũng là tội sao?

Phụng Trường Dạ cười khẽ một tiếng.

“Ngươi tưởng rằng ngươi không thừa nhận, trẫm sẽ không làm gì được ngươi sao?”

“Hoàng hậu chỉ dựa vào lời nói của ngươi không những suy đoán được ngươi muốn mưu phản còn suy đoán ra được việc Phiêu Kỵ đại tướng quân Chúc Hoàn Ninh bán nước đầu hàng địch gϊếŧ hại bốn vạn tướng sỹ ở biên quan cũng là do ngươi bày mưu hãm hại!”

“Nếu như việc này đúng là do ngươi làm, ngươi tưởng rằng trẫm sẽ không điều tra ra bất cứ manh mối nào sao?”

Phụng Trường Dạ đứng dậy, cúi đầu nhìn xuống Tấn Vương.

“Đúng vậy, chỉ dựa vào cuộc đối thoại giữa ngươi và hoàng hậu, chỉ dựa vào suy đoán của hoàng hậu, trẫm không thể định tội cho ngươi! Nhưng nếu như hoàng hậu vì lời nói và hành động của ngươi mà nghi ngờ phụ thân Chúc Hoài Ninh đại tướng quân của nàng bị ngươi hãm hại, bốn vạn tướng sỹ biên quan cũng chết trong tay ngươi, vậy thì có khổ chủ tố cáo, trẫm có thể giam lỏng ngươi trước, sau đó điều tra việc của biên quan!”

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Nghe những gì Phụng Trường Dạ nói, sắc mặt Tấn Vương lập tức tái mét. Hắn đã quên mất điểm này. Thì ra hôm nay, tội trạng Phụng Trường Dạ muốn gắn cho hắn không phải là những gì Chúc Vô Hoan suy đoán lúc trước mà là vì việc của biên quan. Những suy đoán kia không ai có thể đưa ra được bằng chứng nhưng việc ở biên quan thì… Bàn tay trong tay áo của hắn nắm chặt lại.

Hắn chỉ có thể cầu mong đám thuộc hạ kia xử lý sạch sẽ một chút, không để lại bất cứ manh mối nào để Phụng Trường Dạ nắm được.

Phụng Trường Dạ nhìn Tấn Vương đang cố tỏ ra trấn tĩnh, khẽ mỉm cười. Ngươi tưởng rằng việc ở biên quan ngươi có thể giấu giếm được sao? Trong lịch sử, sau khi Chúc đại tướng quân hộc máu chết, khiến cho không có người trong cuộc làm chứng, bốn vạn tướng sỹ đã trở thành oan hồn, khiến trẫm cuối cùng không điều tra ra được kẻ chủ mưu đứng đằng sau là ngươi,khiến ngươi có thể tự do tự tại ngoài vòng pháp luật, cuối cùng còn mưu hại trẫm, đăng cơ làm hoàng đế.

Nhưng bây giờ, ngươi sẽ không có cơ hội thoát tội đâu. Trẫm không gϊếŧ cả nhà Chúc gia, Chúc lão tướng quân cũng sẽ không hộc máu mà chết, có người đương sự là Chúc lão tướng quân khải hoàn hồi triều, ông nhất định sẽ ghi nhớ những điểm bất thường trước khi bốn vạn tướng sỹ bị gϊếŧ, trẫm không lo không điều tra ra được ngươi là kẻ đứng sau giật dây.

Phụng Trường Dạ nghĩ tới đây bất giác liếc nhìn Chúc Vô Hoan. Ánh mắt có phần dịu lại. Dù thế nào đi nữ, hắn cũng phải cám ơn nữ nhân xuyên không này. Nếu không có nàng ta, e là hắn sẽ giống như trong lịch sử, chui đầu vào bẫy của Tấn Vương.

Chúc Vô Hoan bị ánh mắt của bạo quân làm cho thảng thốt không yên! Sao lại nhìn nàng chằm chặp bằng ánh mắt dịu dàng tới vậy? Sợ khϊếp đi được!

“Hoàng hậu, ngươi có muốn tố cáo Tấn Vương bày mưu hãm hại bốn vạn tướng sỹ biên quan, thông qua đó hãm hại phụ thân ngươi bán nước đầu hàng địch không?”

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Phụng Trường Dạ hỏi. Chúc Vô Hoan lúc này mới yên tâm. Nàng an ủi trái tim sợ hãi vì ánh mắt dịu dàng của hắn, thì ra là muốn nàng góp sức. Nàng đứng dậy, bước tới giữa thư phòng, quỳ xuống bên cạnh Tấn Vương.

Tới triều Đại Ninh này, đây là lần đầu tiên nàng tình nguyện quỳ gối rập đầu. Lần quỳ gối này là vì bảy mươi sáu mạng người nhà Chúc gia chết oan trong lịch sử. Nàng thấy rất xứng đáng!

“Chúc Vô Hoan đồng ý lấy đầu mình ra để tố cáo Tấn Vương, mong hoàng thượng hãy giam lỏng Tấn Vương trước.”

“Nếu như cái chết của bốn vạn tướng sỹ biên quan không liên quan gì tới hắn, nếu tội bán nước đầu hàng địch của phụ thân thϊếp là chính xác, vậy thì Chúc Vô Hoan đồng ý đầu rơi xuống đất.”

“Nhưng nếu việc ở biên quan đúng là do hắn một tay lên kế hoạch, Chúc Vô Hoan cầu xin hoàng thượng ban cho Tấn Vương cái chết để an ủi bốn vạn anh linh ở biên quan chinh chiến vì đất nước nhưng lại chết trong tay người mình, và để an ủi lòng phẫn nộ của Chúc gia suýt chút nữa vì hắn mà bị chém đầu cả nhà.”

Nghe những lời nói chắc nịch của Chúc Vô Hoan, Tấn Vương lập tức quay đầu qua nhìn nàng.