Hoàng Hậu Của Trẫm Suốt Ngày Muốn Tạo Phản

Chương 25: Thái Hậu Đổ Tội! Vô Hoan Bá Khí Tới Thái Hậu Cũng Chỉ Trích!

Phụng Trường Dạ thấy Chúc Vô Hoan ngã mạnh xuống đất, nghe được suy nghĩ của nàng, vẻ mặt lạnh lùng. Hắn nghĩ, trẫm sao lại không giống người chứ? Cứ có nữ nhân bổ nhào vào lòng trẫm là trẫm phải thương hoa tiếc ngọc ôm người ta vào lòng sao, vậy trẫm sẽ giống người sao?

Trước đây không phải ngươi chê trách trẫm dơ bẩn vì có lục cung đấy sao? Trẫm sẽ dùng hành động thực tế để nói cho ngươi biết trẫm không dơ bẩn, đám nữ nhân các ngươi, đừng hòng một kẻ nào có thể lại gần người trẫm!

Bị mấy người kia nhìn thấy bộ dạng ngã ra đất thê thảm của mình, Chúc Vô Hoan vừa mất mặt vừa đau đớn, cố gắng ra vẻ bình tĩnh, gượng người bò dậy.

Trong lòng thì không ngừng bóc mẽ: [Một người là hoàng đế, một người là hoàng thái hậu, hai con người tôn quý như vậy mà lại không ai cho cung nữ hầu hạ ở đây! Nếu có cung nữ ở đây, ít nhiều cũng có người đỡ ta! Đâu cần ta tự mình khổ sở bò dậy như thế này…]

Một khi tức giận nàng lại không thể nhịn mắng cẩu hoàng đế Phụng Trường Dạ được.

Hệ thống an ủi nàng, [Đừng sợ, tự mình đứng dậy! Ngươi so đo với gã đoạn tụ đó làm gì? Hắn cần phải giữ mình như ngọc cho Nguyên công công của hắn, cơ thể nữ nhân của ngươi sao có thể làm vấy bẩn cơ thể trong trắng của hắn được!]

Chúc Vô Hoan ngay lập tức được hệ thống dỗ dành ổn thỏa, suýt chút nữa còn bật cười thành tiếng. Cũng đúng, nàng so đo gì với một tên đoạn tụ chứ, sao có thể so đo hết được?

Trước đây nàng từng quỳ lâu như vậy, trong lòng bạo quân cũng không thể sánh bằng Nguyên công công quỳ có mấy giây đấy thôi! Cũng phải quen dần, đó là thao tác rất đỗi bình thường của hắn! Các nhân vật nữ phụ trong tiểu thuyết đam mĩ, ai chả bị tiểu công lạnh lùng vô tình đối đãi.

Người ta tiểu công, tiểu thụ mới là một cặp, nàng chỉ là nữ phụ cản đường mà thôi! Bình tĩnh, hết sức bình tĩnh.

“…”

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Nghe được suy nghĩ của Chúc Vô Hoan và hệ thống, Phụng Trường Dạ mặt mũi sa sầm, xám xịt! Khó khăn lắm hắn mới giữ được chân mình lại, không để chân mình giơ ra đạp chết nữ nhân dưới đất kia. Nhưng cho dù nhịn được không đạp chết cô ta, hắn cũng sắp tức điên tiết lên tiếng chửi cô ta một trận! Đồ khốn kiếp!

Không gϊếŧ các ngươi, trẫm sẽ không mang tên Phụng Trường Dạ.

Sớm muộn sẽ có một ngày sau khi vắt kiệt hết mọi giá trị của các ngươi, trẫm sẽ băm vằm các ngươi thành trăm ngàn mảnh. Hắn hít một hơi thật sâu, lập tức kìm nén mọi tâm trạng. Hắn nhìn Chúc Vô Hoan đang bò dậy, lấy một chiếc khăn lụa ra đưa cho nàng cho có lệ.

“Hoàng hậu ngã có đau lắm không? Trẫm luôn luôn phải đề phòng thích khách, nhìn thấy có người nhào tới liền né tránh theo phản xạ!”

“… Thần thϊếp không đau.”

Chúc Vô Hoan đón lấy khăn lau tay, cúi đầu lạnh nhạt nói: “Có điều sau này hoàng thượng cũng càng phải thương hoa tiếc ngọc nhiều hơn, nếu không sau này muội muội nào đó có mang, ngã một cái như vậy, long tử của ngươi sẽ chả còn nữa đâu.”

Hoàng thái hậu đứng bên cạnh nghe thấy vậy liền nhíu mày: “Hỗn xược, ngươi đang trù dập hoàng thượng sao?”

Chúc Vô Hoan ngừng lau tay, liếc mắt nhìn hoàng thái hậu, chớp mắt vô cùng ngây thơ.

“Mẫu hậu, thần thϊếp nói như vậy với hoàng thượng là đi theo bước chân của mẫu hậu mà!”

Nàng nói chắc như đinh đóng cột.

“Người xem, vừa rồi người không tìm hiểu rõ ngọn ngành, mở miệng là khẳng định thê tử hoàng thượng cưới hỏi đàng hoàng không giữ đạo làm vợ, nɠɵạı ŧìиɧ lẳиɠ ɭơ, chỉ muốn cả thiên hạ này đều biết trên đầu hoàng thượng đội một cái mũ xanh to tướng!”

“Thần thϊếp cho rằng, người chắc chắn không thương hoàng thượng, vì thế mới chà đạp lên thể diện của hoàng thượng như vậy!”

“Thế nên thần thϊếp chắc chắn phải theo sát bước chân của người, cũng không khách sáo với hoàng thượng làm chi, có lẽ như vậy sẽ có thể khiến người vui vẻ, người sẽ không đổ oan cho thần thϊếp không giữ đạo làm vợ nữa!”

Chúc Vô Hoan chỉ trích một hồi, Phụng Trường Dạ cũng không khỏi kinh ngạc. Hắn lập tức ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn nữ nhân không biết sống chết này!

Một người làm con dâu mà dám cãi tay đôi với mẹ chồng như vậy, cho dù ở gia đình người dân bình thường cũng sẽ bị bạt tai, huống hồ là hoàng gia, mẹ chồng nàng ta lại là đương kim thái hậu, tới hoàng đế là hắn cũng phải cung kính ba phần. Có điều hắn ngạc nhiên thì ngạc nhiên nhưng trong lòng thì vô cùng sảng khoái.

Hắn kính trọng mẫu hậu nhưng mẫu hậu đa phần đều thiên vị Tấn Vương, thực sự khiến hắn rất uất ức, có điều hắn là con trai không thể trách cứ sai lầm của mẫu hậu, thế là dù có uất ức cũng chỉ có thể tự nhịn. Bây giờ nghe Chúc Vô Hoan dùng những lời lẽ nghe có vẻ “yếu mềm” nhưng “chữ nào chữ đấy đều sắc như dao” để chỉ trích một hồi, hắn bỗng cảm thấy vô cùng thoải mái, dễ chịu, giống như giữa trời oi bức được uống nước mát, mát từ trong ra ngoài.

“Hỗn xược!”

Phụng Trường Dạ trong lòng thoải mái, còn hoàng thái hậu thì giận dữ đùng đùng. Bà ta không dám tin rằng hoàng hậu trước đây vốn không dám lên tiếng trước mặt mình bây giờ lại dám cãi lời! Thực sự quá quắt! Thực tức chết! Thực đáng chết!

Bà ta giận dữ mặt tái mét, lớn tiếng mắng:

“Chúc Vô Hoan! Ai cho ngươi có gan nói với ai gia như vậy? Ngươi không xem ai gia ra gì sao? Không tôn trọng trưởng bối, đây là gia giáo nhà Chúc gia ngươi sao? Ai gia không những là mẹ chồng ngươi, ai gia đường đường là mẫu thân của thiên tử! Sao ngươi dám… Ngươi đúng là đáng chết vạn phần…”

Bà ta chỉ trích Chúc Vô Hoan, lại quay đầu sang nhìn Phụng Trường Dạ.

“Hoàng thượng, hoàng hậu của người cãi lời mẫu hậu như vậy, người chỉ biết đứng bàng quan không quan tâm sao?”

Bà ta cười nhạt: “Hay là nói, phu thê các người đồng tâm, lời hoàng hậu nói cũng chỉ là lời người kìm nén trong lòng bao lâu nay? Có phải từ lâu người đã bất mãn với mẫu thân của người là ai gia không?”

Phụng Trường Dạ chắp tay hành lễ: “Mẫu thân bớt giận, nhi thần không dám!”

Hoàng thái hậu cười nhạt: “Ai gia thấy ngươi không phải không dám! Nếu ngươi thật sự không có tâm sự đó, tại sao không lập tức hạ lệnh xử phạt tiện phụ không xem ai gia ra gì này đi!”

Chúc Vô Hoan ở bên cạnh thấy thái hậu này quả nhiên lợi hại! Tài kiếm cớ trách phạt đúng là không tầm thường. Có điều nàng không phải là thỏ con, cừu non dễ bắt nạt. Nàng là sói xám gầm gừ dọa chết kẻ khác! Nàng liếc nhìn xuống đám người nhà Trần đại học sĩ đang đứng thẳng người, quy củ hầu sẵn ở chân hòn giả sơn, và còn cả đám cung nữ thái giám nữa. Nơi này không chỉ có một mình hoàng thái hậu, cho dù nàng có gây sự thế nào đi nữa, hoàng thái hậu cũng không thể gϊếŧ nàng diệt khẩu, ngoài kia vô số người đang nhìn!

Vậy thì hãy cứ làm lớn chuyện đi! Tục ngữ nói rất đúng, bất chấp mạng sống để làm thì có thể hoàn thành được mọi việc dù là gian khó tới đâu đi chăng nữa!

Nàng là một viên gạch đê tiện có thể bị thái hậu đập vỡ bất cứ lúc nào, không sao cả, viên gạch như nàng có thể bất chấp mạng sống kéo viên đá quý giá trị là Tấn Vương chết cùng. Nàng muốn xem xem, hoàng thái hậu ngông cuồng kia có nỡ để nàng hạ bệ danh tiếng con trai út mà bà ta nâng niu trên tay kia không? Hạ quyết tâm xong, Chúc Vô Hoan lập tức nhập vai! Nàng nước mắt lưng tròng nhìn Phụng Trường Dạ, cất cao giọng, đủ để mọi người bên dưới có thể nghe thấy…

“Hoàng thượng, là thần thϊếp hỗn xược, thần thϊếp sao có thể nói thật chứ? Thần thϊếp nên câm mồm làm một kẻ câm!”

“Bây giờ mẫu hậu đã lên tiếng, vậy thì hoàng thượng hãy cứ nghe lời mẫu hậu, lập tức để Cơ Vân Trường bắt thần thϊếp lại đi diễu phố thị chúng!”

“Người nhất định phải để cấm quân đi theo, khua chiêng gõ trống chiếu cáo thiên hạ tội trạng của thần thϊếp! Nói với bá tánh trong thiên hạ rằng, thần thϊếp là do thái hậu nương nương đích thân bắt gian da^ʍ, là tiện phụ tư thông với Tấn Vương, không xứng làm bậc mẫu nghi của một nước!”