Thấy Chúc Vô Hoan giậm chân đạp lên mảnh vải dưới chân, lại nghe Chúc Vô Hoan nói từ nay về sau giữa nàng và hắn chỉ còn lại mối thù diệt môn, Tấn Vương lập tức sững sờ không biết phản ứng ra sao.
Sao lại… phát triển tới bước đường này? Hoàn toàn khác với những gì hắn mường tượng trước khi tới đây! Hắn nhìn Chúc Vô Hoan bằng ánh mắt phức tạp. Đây là nữ nhân mà hắn từng chỉ cần dùng chút ý đồ là có thể đùa bỡn trong lòng bàn tay, từ khi nào nàng ta trở nên thông minh, nhạy bén như vậy?
Không, đây không phải là Chúc Vô Hoan mà hắn quen biết.
Nhưng nếu cô ta không phải Chúc Vô Hoan thì nàng ta là ai?
Hắn khẽ nheo mắt nhìn Chúc Vô Hoan nói: “Vô Hoan, rốt cuộc là ai nói với nàng những điều này? Tình cảm quen biết nhiều năm giữa ta và nàng lẽ nào không thể sánh bằng mấy câu nói ly gián của người ngoài hay sao?”
Chúc Vô Hoan cười nhạt: “Ta đã nói hết ở đây rồi, ngươi vẫn còn giả bộ trước mặt ta, làm vậy còn ý nghĩa gì nữa không?”
Thấy Tấn Vương định nói gì đó, nàng liền bá khí đáp trả: “Bổn cung mệt rồi, Tấn Vương, lui xuống đi!”
Tấn Vương tức giận: “Chúc Vô Hoan, ta vẫn còn chưa nói xong…”
Chúc Vô Hoan trong lòng nghĩ thầm, mặc xác ngươi nói xong hay chưa, chỉ cần ta nói xong rồi là được, ta thấy thoải mái là được, ngươi chưa nói xong thì cứ nhịn cho chết đi!
“Bổn cung là hoàng hậu, sánh ngang với thiên tử, bổn cung bảo ngươi lui xuống, ngươi nghe không hiểu sao?”
Nàng chỉ về phía chiếc cổng tròn, không hề khách sáo: “Lẽ nào cần bổn cung gọi cấm quân tới mời ngươi rời khỏi đây, Tấn Vương?”
Tấn Vương sắc mặt sa sầm nhìn Chúc Vô Hoan,”Chúc Vô Hoan nàng bây giờ lại làm mặt hoàng hậu với ta sao?”
“Bổn cung là hoàng hậu, vốn cần phải có uy nghi của hoàng hậu! Trước đây bổn cung khách sáo với ngươi, ngươi tưởng rằng bổn cung là quả hồng mềm sao?”
Chúc Vô Hoan mắng xong liền cao giọng: “Người đâu!”
Thấy nàng thực sự dám bất chấp tất cả gọi cấm quân tới, Tấn Vương sắc mặt sa sầm. Hắn biết rằng hôm nay sẽ không thể tiếp tục nói gì với Chúc Vô Hoan nữa liền giận dữ phất tay áo bỏ đi.
“Chúc Vô Hoan, hôm nay nàng nghe lời người ngoài, hiểu lầm ta như vậy, sớm muộn gì nàng cũng hối hận!”
“Bất luận nàng tin hay không, tâm ý ta dành cho nàng, từ đầu chí cuối đều chưa từng thay đổi!”
Tấn Vương vốn định nói ra hai câu này để gây nhiễu loạn tâm tư của Chúc Vô Hoan, sau đó trở về từ từ mưu tính xem cần giải thích với nàng ra sao. Không ngờ, vì để hai câu nói này hùng hồn có sức thuyết phục hơn, giọng hắn cũng lớn hơn một chút…
Thế là, Phụng Trường Dạ và hoàng thái hậu ngồi ở đình hóng gió cũng nghe thấy rõ mồn một. Hoàng thái hậu lập tức ôm ngực, tim đập thình thịch! Cẩn Nhi vừa rồi đã nói gì với Chúc Vô Hoan, họ ngồi cách quá xa không nghe rõ nhưng hai câu cuối cùng thì rất lớn tiếng! Bà nghe thấy được, hoàng thượng lẽ nào lại không nghe thấy? Bà vội vàng quay đầu nhìn hoàng thượng! Vừa nhìn, tim bà như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Sắc mặt hoàng thượng sa sầm khó coi!
“Phụng! Trường! Cẩn!”
Phụng Trường Dạ mặc kệ ánh mắt thái hậu, từ từ đứng dậy, giơ tay giật mạnh tấm rèm buông ngoài đình hóng gió xuống, để hắn và hoàng thái hậu xuất hiện trước mặt mọi người.
Hắn chắp tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống Tấn Vương ở hậu hoa viên, ánh mắt lạnh băng:
“Nào, hãy nói cho trẫm biết, ngươi có tâm ý gì với hoàng hậu, từ đầu tới cuối chưa từng thay đổi?”
“!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, sống lưng Tấn Vương lập tức cứng đờ. Hắn vội vàng dừng bước, nhìn về phía vang lên tiếng nói. Khi phát hiện ra Phụng Trường Dạ đứng ở đình hóng gió cách đó không xa, sắc mặt hắn liền tái mét, cánh tay buông hai bên người cũng bất giác run rẩy. Chết tiệt! Người bên dưới sao không nói với hắn hôm nay Phụng Trường Dạ cũng xuất cung. Hắn đột ngột quay đầu nhìn Chúc Vô Hoan, sắc mặt sa sầm.
“Chúc Vô Hoan, là ngươi!”
Hắn gần như rít từng chữ một khỏi kẽ răng: “Ngươi và hoàng huynh liên kết hại ta?”
“…”
Chúc Vô Hoan muốn nói rằng nàng bị oan. Nàng cũng không biết tên bạo quân Phụng Trường Dạ hôm nay cũng xuất cung, hơn nữa lại ngồi ở đình hóng gió ở phủ bên cạnh.
Lúc trước khi tới hoa viên gặp Tấn Vương, nàng đã quan sát kĩ hai bên rồi, cũng nhìn thấy đình hóng gió ở hòn giả sơn của phủ bên cạnh, nhưng do có tấm rèm mỏng che chắn, không nhìn rõ người bên trong, nàng đâu biết được rằng bên trong là Phụng Trường Dạ chứ? Nàng đưa mắt nhìn Tấn Vương đang trừng mắt nghiến răng, lại quay qua nhìn Phụng Trường Dạ đang đứng trong đình hóng gió trên cao, đầu óc mau chóng suy nghĩ, nàng phải mau chóng nghĩ ra cách bảo vệ bản thân, không thể để bạo quân phế bỏ mình cùng với Tấn Vương được, nếu không nàng xuyên không một chuyến cũng trở nên lãng phí. Có cách nào khiến bạo quân sau khi tận mắt nhìn thấy hoàng hậu của hắn hẹn hò tình cũ mà vẫn chấp nhận được sự thật này, không phế bỏ hoàng hậu không? Chúc Vô Hoan đảo mắt, bỗng dưng có ý tưởng.
Nàng lập tức ngẩng đầu nhìn Phụng Trường Dạ trên hòn giả sơn, cất cao giọng nói.
“Hoàng thượng! Không phải người muốn nhìn thấy lòng trung thành của Chúc gia đối với người sao? Thần thϊếp không tiếc hủy hoại danh tiếng, lấy thân mạo hiểm, đích thân thay người thăm dò lòng lang dạ sói của Tấn Vương!”
Nàng giơ tay chỉ về phía Tấn Vương: “Hoàng thượng, Tấn Vương có lòng mưu phản, hắn dòm ngó hoàng vị của người, thần thϊếp có thể làm chứng.”
Nàng chắp tay, cúi người hành lễ: “Mong hoàng thượng hãy cho thần thϊếp một cơ hội, để thần thϊếp nói rõ với người toàn bộ mọi chuyện diễn ra ngày hôm nay, thần thϊếp nhất định sẽ khiến người nhìn rõ bộ mặt thật của Tấn Vương.”
“Hoàng huynh!”
Tấn Vương cũng có phần cuống quýt. Hắn không ngờ Chúc Vô Hoan thực sự dám nói việc này hôm nay cho hoàng huynh biết! Nữ nhân tàn nhẫn này, ả ta bán đứng hắn để đổi lấy cơ hội được sống. Chết tiệt, hắn tuyệt đối không đồng ý. Cho dù hắn phải chết hắn cũng kéo cho bằng được ả ta chết cùng. Tấn Vương vội vàng quay mặt về phía đình hóng gió, vén vạt áo quỳ xuống, vội vàng lên tiếng: “Hoàng huynh, xin đừng nghe lời nói từ một phía của hoàng hậu nương nương! Thần đệ vẫn luôn giữ đúng bổn phận, từ trước tới giờ không hề có lòng mưu phản, mong hoàng huynh minh giám!”
Hắn lại ngẩng đầu lên nói với hoàng thái hậu: “Mẫu hậu, Cẩn Nhi thực sự không có!”
Hoàng thái hậu vốn dĩ có chút trách giận con trai út không nên có quan hệ mập mờ với nữ nhân của hoàng đế, thật sự không biết lễ phép, nhưng lúc này, con trai út mà bà cưng chiều nhất đang sợ hãi quỳ gối trước mặt bà, bà liền cảm thấy thương xót. Bà tức giận trừng mắt nhìn Chúc Vô Hoan:
“Hoàng thượng, người đừng tin lời Chúc Vô Hoan nói! Theo ai gia thấy, việc hôm nay đều là do nàng ta không biết giữ đạo làm vợ!”
Bà nổi giận đùng đùng nói: “Nhất định là do Chúc gia sắp bị chém đầu cả nhà, ả không muốn chết nên mới gửi thư cho Cẩn Nhi, dùng sắc đẹp dụ dỗ Cẩn Nhi đi cứu cả nhà ả!”
Trong hoa viên, Chúc Vô Hoan lập tức ngẩng đầu nhìn hoàng thái hậu! Nàng thực sự muốn chửi thề.
[Hoàng thái hậu này đúng là thiên vị, Phụng Trường Cẩn là con trai bà ta, vậy ta cũng là vợ của con cả của bà ta, bà ta sao mở miệng ra là đã bênh vực một phía vậy?]
[Lại còn nói ta không giữ đạo làm vợ, ồ, kẻ làm mẹ như bà ta nói vợ của con cả không giữ đạo làm vợ, vậy thì con cả của bà ta có thể diện lắm sao?]
[Chỉ chăm chăm lo cho con út, hoàn toàn chà đạp lên thể diện của con cả!]
“…”
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
Nghe được suy nghĩ của Chúc Vô Hoan, Phụng Trường Dạ khẽ nhíu mày. Người ngoài cuộc thường nhìn thấu sự việc, nữ nhân này không nói, hắn cũng không nhận ra câu nói của mẫu hậu lại thiên về bênh vực Tấn Vương tới vậy.
Hắn đã bị Chúc Vô Hoan thành công khơi gợi một chút tâm trạng bất bình, lạnh nhạt liếc nhìn thái hậu.
“Mẫu hầu đổ hết tội lỗi lên người hoàng hậu, vậy mẫu hậu có biết rằng, trẫm chưa từng hạ chỉ phế hậu không?”
Hắn mỉm cười: “Vị trí của hoàng hậu vô cùng vững vàng, tại sao phải gửi tin cho Tấn Vương đi cứu nàng ta?”