Hoàng Hậu Của Trẫm Suốt Ngày Muốn Tạo Phản

Chương 9: Khôi Phục Kí Ức Của Chúc Hoàng Hậu

Phụng Trường Dạ chỉ khẽ nhấp miệng rồi bỏ chén trà xuống bàn.

Hắn lại hỏi Chúc Vô Hoan, “Dao găm nằm ở chỗ ngươi có thể dễ dàng lấy được, tại sao ngươi không lấy dao găm uy hϊếp Trẫm hạ chỉ tha cho cả nhà Chúc gia?”

Chúc Vô Hoan kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp đẽ của Phụng Trường Dạ. Thời khắc này, cuối cùng nàng cũng hiểu được rằng chút cảm giác kì quặc dấy lên trong lòng lúc nãy bắt nguồn từ đâu. Thì ra con dao găm kia là Phụng Trường Dạ cố tình bảo Tiểu Nguyên Tử đặt ở phòng trà, cố tình để nàng nhìn thấy.

[Trời ơi, cẩu bạo quân lòng dạ đen tối, gian ngoan xảo quyệt quá!]

[Cũng may ta không phải là Hoàng hậu cũ! Nếu Hoàng hậu cũ ở đây, nàng ta hận bạo quân tới tận xương cốt nếu nhìn thấy một con dao găm ở gần tay, cho dù đoán được ra đó là cạm bẫy thì vì bảo toàn tính mạng của cả Chúc gia, nàng ta cũng sẽ cược một phen!]

[Nếu vậy, nàng ta chẳng phải sẽ trúng bẫy của bạo quân rồi sao?]

Chúc Vô Hoan nói thầm với hệ thống chẳng qua cũng chỉ mất vài giây. Nàng ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt ranh mãnh của bạo quân đen tối, thẳng thắn trả lời câu hỏi vừa rồi của bạo quân….

“Hoàng thượng nói vậy thật nực cười. Chúc gia nhà thϊếp cả đời trung liệt, ai nấy cũng đều trung quân ái quốc, há lại phạm thượng lấy dao găm uy hϊếp Hoàng thượng?”

Bạo quận Phụng Trường Dạ vừa mới bị chửi là lòng dạ đen tối, gian ngoan xảo quyệt vô cùng lạnh lùng, phối hợp nói cho có lệ: “Ồ, cho dù Trẫm gϊếŧ cả nhà ngươi?”

“Vâng!”

Chúc Vô Hoan nói ra tiếng lòng thay cho cả Chúc gia ngu trung.

“Tới nay Hoàng thượng muốn gϊếŧ oan cả nhà Chúc gia của thϊếp, người nhà Chúc gia cho dù chết thì tương lai cũng sẽ được sử sách gột sạch oan khuất! Nhưng nếu Chúc gia phạm thượng làm loạn, cho dù có trốn khỏi kinh thành sống chui sống lủi trên đời thì tương lai cũng không thoát khỏi sự thảo phạt của ngòi bút sử sách. Vì thế người nhà Chúc gia thà chết dưới đao của Hoàng thượng cũng tuyệt đối không thí quân phạm thượng.”

Nói những lời này, trong lòng nàng cũng khẽ thở dài một tiếng.

Chúc gia trung thành đúng là rất trung thành, nhưng lòng trung thành như vậy rõ ràng là quá ngu xuẩn. Làm gì có gì có thể quan trọng hơn tính mạng?

Nàng lùi sau một bước, cung kính hành lễ.

“Hoàng thượng, lòng trung của người nhà Chúc gia trời đất chứng giám, mong Hoàng thượng hãy cho Chúc gia một cơ hội để gột rửa oan khuất!”

Phụng Trường Dạ tâm trạng tốt hơn một chút.

Hắn vô cùng hài lòng với sự phối hợp của Chúc Vô Hoan. Hôm nay hắn cố tình bỏ dao găm ở phòng trà, hắn muốn thăm dò xem nữ tử xuyên không này khi có binh khí trong tay có gϊếŧ Hoàng đế là hắn không. Nếu như cô ta không ra tay vậy thì hắn sẽ nhân cơ hội này, xá miễn tội chết cho cả Chúc gia.

Hướng đi bây giờ không khác với giả tưởng của hắn là bao. Nữ tử xuyên không này tuy có một hệ thống nghịch thiên “Hạ gục bạo quân, chúng ta là nữ hoàng”, nhưng chí ít tới hiện tại, cô ta không có ý định gϊếŧ hắn.

Hắn khẽ nhếch môi cười, ánh mắt bộc lộ ít nhiều vui vẻ.

“Rõ ràng có cơ hội uy hϊếp Trẫm, Hoàng hậu lại không hề mảy may có ý đồ, Trẫm nhìn thấy lòng trung thành của Chúc gia ở trên người ngươi.”

Hắn thuận nước đẩy thuyền, ngón tay thon dài nắm lấy bút, bút múa lượn viết một đạo thánh chỉ giao cho Chúc Vô Hoan.

“Cầm lấy đi, Trẫm xá miễn tội chết cho cả Chúc gia.”

“Tuy nhiên tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát.”

“Việc Chúc Hoài Ninh đầu hàng giặc bán nước vẫn chưa điều tra rõ ràng, Chúc gia nhà các ngươi sẽ bị giam lỏng ở phủ Tướng quân làm con tin.”

“Một khi Chúc Hoài Ninh thực sự đầu hàng giặc, thống lĩnh bộ lạc Tây Nguyên xâm phạm biên cương Đại Ninh của Trẫm, Trẫm sẽ lấy cả nhà Chúc gia các ngươi tế cờ.”

Chúc Vô Hoan hai tay giơ cao, cung kính đón lấy thánh chỉ Phụng Trường Dạ đưa cho.

“Thất thϊếp thay Chúc gia khấu tạ thiên ân của Hoàng thượng!”

Phụng Trường Dạ ừ một tiếng.

“Về Trường Lạc Cung sắp xếp, Trẫm sẽ sai cấm quân hộ tống ngươi về phủ Tướng quân tuyên chỉ, trước khi trời tối nhất thiết phải hồi cung.”

Chúc Vô Hoan nghe nói có thể xuất cung lập tức mắt phát sáng. Nhưng nghe tới trước khi trời tối phải hồi cung, nàng lại có phần thất vọng. Aizzz.

Cẩu bạo quân, nói dễ nghe là sai cấm quân hộ tống Hoàng hậu, thực ra là giám sát nàng! Có nhiều người theo dõi như vậy, sao nàng có thể trốn khỏi kinh thành được chứ?

Sau khi tạ ân, Chúc Vô Hoan liền đứng dậy cầm thánh chỉ rời khỏi Thái Cực Điện về lại Trường Lạc Cung. Phụng Trường Dạ nhìn theo bóng lưng nàng, khóe miệng khẽ mỉm cười. Lại còn muốn trốn khỏi kinh thành? Ngươi không muốn hạ gục bạo quân là Trẫm để làm nữ hoàng nữa sao, hả?



Chúc Vô Hoan ngồi trên loan giá về lại Trường Lạc Cung. Dọc đường đi, nàng đùa nghịch thánh chỉ, thần sắc có chút mơ hồ.

Trong lòng nàng hỏi: [Hệ thống, ta còn chưa làm gì đã hoàn thành nhiệm vụ cứu cả nhà Chúc gia rồi sao?]

Giọng nói vốn lạnh lùng của hệ thống cũng toát lên sự vui vẻ, [Đúng thế, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, 10 điểm đã vào tài khoản.]

Chúc Vô Hoan quay đầu nhìn về phía Thái Cực Điện.

[Bạo quân này cũng phối hợp ngoan ngoãn quá? Không ngờ lại dễ dàng xá miễn cho người nhà Chúc gia tới vậy? Trong sử sách không phải nói hắn hung tàn ác độc, cố chấp bảo thủ lắm sao? Sao ta thấy… cũng không tới nỗi nào?]

Hệ thống cũng trầm ngâm không nói gì.

Đúng vậy, bạo quân này hình như có gì đó không đúng lắm.

Nhìn từng lời nói hành động của hắn, không hề giống với bạo quân!

Cả người lẫn hệ thống mang theo tâm trạng ngờ vực khó hiểu về tới Trường Lạc Cung.

Cung điện trống vắng lúc trước bây giờ đã có một tiểu cung nữ xinh đẹp quỳ ở trước cửa.

“Nương nương!”

“…”

Chúc Vô Hoan ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương đang xúc động nước mắt lưng tròng, bất ngờ nắm chặt tay, tâm trạng nhàn tản lập tức biết mất.

Tiêu rồi!

Nàng không có kí ức của chủ nhân cơ thể, không biết đây là ai!

Không chỉ có cô nương này, đợi về tới Chúc gia, cha mẹ anh chị em của Chúc hoàng hậu nàng không biết một ai cả.

Sao nàng có thể chung sống với những “người thân” này đây?

Nàng vội vàng gọi thầm hệ thống!

[Hệ thống, có cách nào để ta có kí ức của thân chủ khôn? Mau, vô cùng khẩn cấp!]

Hệ thống thản nhiên.

[Kí chủ có thể dùng năm mươi điểm để mua một viên Thuốc Hồi Tưởng, chỉ trong chớp mắt sẽ có thể hồi tưởng cuộc đời của thân chủ, có được toàn bộ kí ức của thân chủ.]

Chúc Vô Hoan buột miệng mắng nó.

[Ta làm một nhiệm vụ mới được mười điểm, ngươi lại muốn trừ của ta năm mươi điểm! Đồ lòng dạ đen tối, sao ngươi không đi ăn cướp chứ?]

Hệ thống vẫn rất bình tĩnh.

[Sản phẩm của hệ thống toàn là hàng xịn, viên Thuốc Hồi Tưởng này công hiệu cực mạnh, từ binh pháp các thể loại mà Chúc Hoàng hậu từng học cho tới Chúc Hoàng hậu kết bạn với ai, kết oán với ai, kí chủ đều có thể biết rõ mồn một. Thậm chí tới những việc bản thân Chúc Hoàng hậu đã quên, kí chủ cũng biết rõ. Vì thế, mua không?]

Chúc Vô Hoan còn biết phải làm sao đây? Cho dù có đắt thì cũng phải cố mà mua thôi! Nếu không đợi tới khi về phủ Tướng Quân, nhìn chị dâu cả gọi chị dâu hai, ôm anh hai gọi anh cả, người nhà Chúc gia có khi lại tưởng nàng bị điên.

Nàng nghiến răng nghiến lợi, [Mua!]

Hệ thống vui mừng bán một viên Thuốc Hồi Tưởng trị giá hai mươi điểm cho Chúc Vô Hoan với giá năm mươi điểm.

[Tài khoản của kí chủ hiện giờ chỉ có mười điểm, mua viên Thuốc Hồi Tưởng này xong, kí chủ sẽ nợ hệ thống bốn mươi điểm, mong kí chủ mau mau làm nhiệm vụ, sớm ngày trả hết nợ nhé!]

[Nhé nhé cái đầu ngươi!]

Chúc Vô Hoan xót từng khúc ruột, siết chặt viên thuốc bé tí xuất hiện trong lòng bàn tay, nhìn về phía tiểu cung nữ ở trước cửa.