Hoàng Hậu Của Trẫm Suốt Ngày Muốn Tạo Phản

Chương 2: Nàng Muốn Hạ Gục Bạo Quân, Thảm Nỗi Bị Bạo Quân Nghe Được

Một lần nữa nghe được suy nghĩ của Chúc Vô Hoan, Phụng Trường Dạ đồng tử co rút!

Ngón tay che trong tay áo hắn lập tức nắm chặt lại!

Sao lại như vậy? Chúc Hoài Ninh giả vờ đầu hàng? Một tháng sau sẽ khải hoàn trở về? Trong nháy mắt, tâm trạng hắn khó lòng bình tĩnh được!

Nghĩ tới trong lịch sử, ba ngày sau hắn xử trảm cả nhà Chúc gia, khiến cho lão tướng quân công trạng hiển hách bi thương hộc máu qua đời, trong lòng hắn không khỏi dấy lên cảm xúc thương cảm, tiếc nuối, còn ẩn chút áy náy!

Hắn nắm chặt lòng bàn tay, nhìn chòng chọc đỉnh đầu Chúc Vô Hoan. Lần đầu tiên hắn bắt đầu tự kiểm điểm. Hắn tính tình nóng nảy dễ nổi giận, e là cần phải sửa đổi…

Hắn hít một hơi thật sâu, đôi mắt phượng dài nhắm chặt để tâm trạng bình tĩnh lại. Thật may, ba ngày nữa cả nhà Chúc gia mới bị xử trảm, bây giờ, mọi thứ vẫn còn kịp!

Nhìn lại Chúc Vô Hoan, do linh hồn thần bí này cứ liên tục gọi bạo quân bạo quân, Phụng Trường Dạ có chút không phục. Mọi triều đại từ trước tới nay có hoàng đế nào là không từng gϊếŧ người, tại sao hắn lại thành bạo quân?

Hắn lạnh lùng nhìn Chúc Vô Hoan, “Hoàng hậu, trong mắt ngươi, Trẫm là người thế nào?”

Chúc Vô Hoan không cần suy nghĩ, lập tức trả lời: “Hoàng thượng đương nhiên là anh minh thần vũ, tài trí mưu lược, kiệt xuất, khí phách hơn người, uy trấn thiên hạ…”

Trong lòng thì cười nhạo khửa khửa: “Ngươi là người như thế nào trong tâm trí của ta ư, đương nhiên là một tên trùm biếи ŧɦái! Chuyên đề ta nghiên cứu trước khi ta xuyên không là “Bàn về cuộc đời của Phụng Trường Dạ, một trong ba đại bạo quân trong lịch sử”, ngươi nói xem có biếи ŧɦái không? Ngươi không biết chứ, ta có một cuốn sổ dày ghi chép lịch sử về ngươi, toàn bộ đều là những sự tích biếи ŧɦái chém đầu, chém đầu, không ngừng chém đầu của ngươi. Đấy còn là ngươi chết sớm đấy, chỉ sống tới hai mươi sáu tuổi. Nếu như ngươi sống tới sáu mươi hai tuổi, e là cả triều Đại Ninh cũng bị ngươi chặt chém sạch chỉ còn lại một mình ngươi thôi.”

Trùm biếи ŧɦái Phụng Trường Dạ ánh mắt băng giá!

Trẫm có thể sống tới sáu mươi hai tuổi hay không trẫm không biết, nhưng trẫm dám chắc ngươi, tuyệt đối không thể sống tới sáu mươi hai tuổi!

Hắn khẽ nghiêng người, ngón tay hơi lạnh miết chặt cằm Chúc Vô Hoan.

“Hoàng hậu thực sự rất muốn về lại Chúc gia sao?”

Chúc Vô Hoan cố chịu đựng cơn đau ở cằm, trong lòng nghĩ thầm: “Đại ca, ngươi nói vậy chẳng phải phí lời sao? Ta không về lại Chúc gia, lẽ nào ở lại trong cung làm Hoàng hậu của ngươi sao, đợi ngươi chết rồi còn phải bồi táng cùng ngươi? Sau đó bị chôn cùng ngươi ở Tần Lĩnh, hai mươi năm sau bị người ta đào mồ quật mả, lấy xương sọ của ta và xương sọ của ngươi mài thành một cặp chén uống rượu sao? Vinh hạnh kiểu này ngươi hãy dành cho phi tần khác của ngươi đi, ta không hưởng nổi.”

Gân xanh trên trán Phụng Trường Dạ điên cuồng nhảy nhót: “…”

Đừng nhắc tới xương sọ nữa có được không!

Hắn lạnh lùng hất một cái, cằm Chúc Vô Hoan đau nhói, nghiêng người ngã nhoài ra đất.

Hắn ngồi trên cao cúi đầu nhìn nàng.

“Vừa rồi Hoàng hậu nói Trẫm anh minh thần vũ, tài trí mưu lược kiệt xuất, Trẫm rất vui mừng. Trẫm thay đổi ý kiến rồi, Hoàng hậu biết lấy lòng Trẫm như vậy, thế thì hãy ở lại trong hoàng cung để luôn luôn làm Trẫm vui vẻ đi.”

“…”

Chúc Vô Hoan lập tức ngẩng đầu nhìn hắn! Con bà nhà ngươi chứ, chơi ta sao? Ngươi không cho ta về lại Chúc gia, sao ta có thể rời khỏi Kinh thành đây?

Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Chúc Vô Hoan, nghe suy nghĩ của nàng, Phụng Trường Dạ bỗng cảm thấy đắc chí lạ thường.

Khửa khửa, chơi ngươi? Chẳng phải ngươi đang ra sức chửi Trẫm sao? Ngươi tiếp tục chửi, còn Trẫm, từ từ chơi ngươi tới chết!

“Người đâu!”

Hắn lạnh nhạt phất tay áo, gọi cấm quân tới, “Giam lỏng Hoàng hậu tại Trường Lạc Cung, không được sự đồng ý của Trẫm, không ai được vào thăm!”

Cấm quân đồng loạt quỳ gối: “Thuộc hạ tuân lệnh!”

Phụng Trường Dạ quay đầu liếc nhìn Chúc Vô Hoan, vui vẻ bước ra khỏi tẩm cung.

Sau khi ra khỏi tẩm cung, hắn giơ tay ra hiệu cho cấm quân yên lặng.

Sau đó hắn chuyển hướng, lặng lẽ tới ngồi bên bàn đá trong sân.

Hắn muốn xem xem khi hắn không ở trước mặt nữ tử xuyên không kia, cô ta sẽ nghĩ gì trong đầu, có khi nào sẽ nghĩ tới những thứ ở triều đại trước kia của cô ta hay không? Hắn vô cùng hiếu kỳ về thế giới một nghìn năm sau.

Ở đây có nhiều người thế này, hắn lại không nghe được bất cứ suy nghĩ nào cả, tới một tiếng kêu nhàm chán, mệt mỏi cũng không có, hắn nhấc tay gõ nhẹ bàn đá. Mấy chục người không thể nào không có hoạt động tâm lý, chỉ có thể là hắn không nghe được suy nghĩ của những người này. Vậy tại sao hắn có thể nghe được suy nghĩ của Chúc Vô Hoan?

Là vì cô ta không phải người của thế giới này sao?



Trong cung điện.

Chúc Vô Hoan thấy Phụng Trường Dạ đã rời đi, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình nàng, nàng không cần ngụy trang bộ dáng của Hoàng hậu nữa, có thể mặc sức tung hoành.

Nàng cởi ngay bào phục Hoàng hậu nặng nề, dài lê thê trên người, chỉ mặc trung y nhẹ nhàng, đơn giản chạy tới bên chiếc gương ở góc Tây Nam.

Nàng đứng trước chiếc gương đồng mờ ảo ngắm nghía kĩ càng bóng dáng mình trong gương.

Đôi mắt này, chiếc mũi này, cái miệng này, giống y hệt nàng!

Mới thở phào xong, nàng lại rầu rĩ cúi đầu nhìn xuống người.

Không, cũng có điểm khác biệt.

Nàng ở thế kỉ hai một là sinh viên vừa tốt nghiệp, là một cô bé còn chưa kịp hẹn hò yêu đương, nhưng cơ thể này thì đã là Hoàng hậu của bạo quân, chắc chắn không phải là cô bé nữa!

Aizz!

Bị một gã bạo quân không biết đã từng ngủ với bao nhiêu tần phi đυ.ng vào, nàng cảm thấy cơ thể này bị vấy bẩn rồi…

Nếu như nàng và Hoàng hậu trao đổi linh hồn, vậy thì thật hời cho Hoàng hậu!

Xuyên tới hiện đại, dùng cơ thể trong sạch của nàng, hai năm nữa là có thể tìm một ông xã dịu dàng, biết quan tâm vợ, lại không cần phải liên tục quỳ lạy bạo quân, không phải đối mặt với nguy hiểm chém đầu cả nhà sau ba ngày nữa, Hoàng hậu hời quá còn gì?

So sánh hai bên, nàng đúng là thiệt thòi muốn chết…



Bên ngoài sân, Phụng Trường Dạ cầm chén trà cung nữ dâng lên, ánh mắt thoáng qua vẻ miệt thị.

Gào khóc cái gì chứ?

Dơ bẩn cái gì chứ?

Trẫm từ khi trưởng thành tới giờ một lòng lo việc triều chính, đàn bà chỉ làm lỡ dở chính sự! Vì thế trẫm chưa từng chạm vào bất cứ nữ tử nào, bao gồm cả Hoàng hậu trong lòng có người khác là ngươi!



Chúc Vô Hoan nằm sấp trước gương trang điểm thương cảm bản thân một hồi sau đó bắt đầu ngẫm nghĩ xem làm thế nào để trốn khỏi Hoàng cung.

Nàng tuyệt đối không thể nào ở lại bên cạnh bạo quân được. Lịch sử viết rằng, bạo quân tính tình nóng nảy dễ nổi giận, máu lạnh vô tình, đúng là đế vương cuồng nộ máu chảy ngàn dặm!

Người ta nói gần vua như gần cọp, nàng chính là ở bên vua giống như bên ma quỷ, ác quỷ siêu đáng sợ! Nhưng phải làm thế nào để thoát khỏi Hoàng cung cấm quân canh giữ nghiêm ngặt này? Nàng đâu có biết bay!

“Tại sao người ta xuyên không đều có bàn tay vàng, còn ta chẳng được cái gì hết á a a a ! Mở màn đã khó thế này rồi, không cho ta bàn tay vàng, ta sao có thể sống sót qua ba tập?”

Đang lúc Chúc Vô Hoan bi phẫn tột độ, đột nhiên trong đầu nàng vang lên một giọng nói máy móc…

[Ding! Hệ thống “Hạ gục bạo quân, chúng ta là nữ hoàng!” gắn kết thành công!]

Chúc Vô Hoan giật nảy mình! Sau đó là mừng vui khôn xiết! Hệ thống! Bàn tay vàng của nàng tới rồi!

Có điều, tên của hệ thống sao kì quặc thế

Nàng hỏi trong đâu, [Ngươi tên là gì?]

Hệ thống lạnh lùng trả lời, [Hạ gục bạo quân, chúng ta là nữ hoàng!]



Trong sân, Phụng Trường Dạ ánh mắt tối sầm! Năm ngón tay siết mạnh, chén trà trong tay hóa thành bột vụn!

Ngươi nói ngươi là gì?

Ngươi muốn hạ gục ai? Hửm?