Mặt Trái Của Sự Thật

Chương 49: Cô yêu hắn ta

Trong căn hộ nhỏ màu trắng, ánh đèn vàng dịu nhẹ rọi lên khuôn mặt mộc tinh xảo của Lê Khánh Nhã. Cô mặc chiếc váy ngủ màu xanh lam dài đến gót chân, mái tóc xoăn dài xõa tự nhiên, che khuất xương quai xanh thoát ẩn thoát hiện. Nhã biếng nhác nằm dài trên xô pha nhìn người đang ngồi ăn mì trước mặt mình. Daniel rất đẹp, khuôn mặt anh ta được thượng đế đẽo gọt tinh tế tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Anh có đôi mắt xanh lục hẹp dài, bên phải sóng mũi cao thẳng chấm một nốt ruồi son đỏ, đôi môi mỏng đang không ngừng thổi đũa mì trước mặt. Làn da anh ta trắng không tỳ vết khiến phái nữ không khỏi đỏ mắt ghen tỵ.

Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, anh ta ngước lên vừa nhai mì vừa tự sướиɠ: “Tôi biết tôi quyến rũ chết người, nhưng tôi không thể thỏa mãn chủ nhân được, chủ nhân cũng biết tôi không thích phụ nữ mà, đừng làm tôi khó xử chứ.”

Lê Khánh Nhã vân vê cằm quan sát anh ta một lượt từ trên xuống, cong môi cười, nụ cười của cô ngọt ngào đến mức khiến nhiều người muốn phạm tội nhưng trong đó không bao gồm người tên Daniel này: “Cũng không tệ, anh có muốn suy nghĩ thêm không? Dù sao tôi cũng không ngại!”

Daniel bị cô trêu chọc ngượng đến chín mặt, người vốn ăn dầm nằm dề trong phòng thí nghiệm như anh nào thắng được người mồm miệng như cô. Anh hắng giọng: “Chủ nhân!”

Nhã ôm bụng bật cười: “Được rồi, tôi không trêu chọc anh nữa được chưa! Nhưng dù sao chủ nhân đời trước từng dặn dò tôi chăm sóc anh cả đời, nếu anh mãi không tìm được nửa kia, tôi đành chịu thiệt không lấy chồng để nuôi anh vậy!”

Daniel nghe tới đây, chợt nhớ tới gì đó, đôi mắt đào hoa khẽ chớp nhìn đối phương đầy gian tà, đến mỳ cũng không ăn nữa: “Chủ nhân! Hình như chủ nhân có chuyện giấu tôi thì phải? Tại sao Edward lại đưa chủ nhân về? Không phải hai người chia tay từ 1 năm trước rồi sao?”

Nói tới đây, Lê Khánh Nhã thoáng bối rối nhưng dù sao chút chuyện đó cũng không làm khó được cô: “Không phải nhánh 7 của Silas có đơn hàng vận chuyển vũ khí cho Roy sao? Chẳng phải tôi đang tiếp cận thăm dò khách hàng sao? Dù sao người này cũng không đơn giản, lỡ hắn có ác ý với Now chúng ta còn kịp trở tay.”

Daniel nhướng mày, ánh mắt đó hiện rõ 3 chữ “còn lâu mới tin”: “Thật không? Từ khi nào chủ nhân lại quan tâm chính sự đến vậy? Theo tôi được biết chủ nhân là người nhàn rỗi nhất trong số các đời thủ lĩnh của Now đấy!”

“Khụ!” Nhã đặt nắm tay lên môi hắng giọng.

Di động Daniel rung lên, anh ngước mắt nhìn Nhã thấy cô gật đầu thì bắt máy.

Không biết đầu kia nói gì, anh vẫn im lặng lắng nghe, lát sau mới lên tiếng: “Tôi biết rồi!”

Kết thúc cuộc gọi, mặt anh thêm thâm trầm, đôi mắt không còn ý cười: “Người chúng ta phái đi báo nhánh 8 của tổ chức Y bị diệt sạch trước khi họ tới!”

Lê Khánh Nhã nghe tới đây ngồi thẳng người, đôi mắt híp lại, cô nghiền ngẫm giây lát rồi ra lệnh: “Gọi chó săn điều tra William Edward từ lúc sinh ra đến hiện tại, chắc chắn không bỏ sót bất kỳ thông tin nào!”

Daniel gật đầu làm theo, đến khi cúp máy anh mới quay sang hỏi cô: “Là hắn ta?”

Nhã gật đầu. Thế nhưng điều này càng khiến Daniel tò mò hơn: “Tại sao hắn ta làm vậy?”

Ánh mắt Lê Khánh Nhã nhìn xa xăm: “Tôi không biết, chỉ là tôi có trực giác những gì mà chúng ta biết về hắn không phải là tất cả.”

Đối phương nghe Nhã nói vậy không khỏi nhíu mày, chống cằm nhìn cô không chớp mắt, một lát sau anh thở dài: “Chủ nhân thay đổi rồi!”

Cô nhướng mày: “Sao anh nói vậy?”

Daniel lắc đầu ngao ngán: “Cô chưa bao giờ quan tâm một người đến vậy, Lê Thành Dương cũng không có đặc quyền này!”

Lê Khánh Nhã bật cười: “Tiến sĩ ghen sao? Đừng lo trong lòng tôi tiến sĩ xếp thứ nhất, đến anh trai cũng phải xếp sau anh. Với lại anh trai sống với tôi từ nhỏ đến lớn đâu cần phải điều tra như Roy. Đây cũng gọi là quan tâm sao? Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy!”

Đôi mắt xanh lục của đối phương lóe lên vài tia sáng tựa như vừa phát hiện ra lục địa mới: “Chủ nhân đang cố che giấu điều gì? Cô yêu hắn ta?"